Hạt lúa trơ trọi – Chúa nhật 5 Mùa Chay

Ga12_20-33.jpgLời Chúa: Ga 12, 20-33

Khi ấy, trong số những người lên dự lễ, có mấy người Hy-lạp. Họ đến gặp Philipphê quê ở Bêtania, xứ Galilêa, và nói với ông rằng: “Thưa ngài, chúng tôi muốn gặp Đức Giêsu”. Philip-phê đi nói với Anrê, rồi Anrê và Philipphê đến thưa Chúa Giêsu. Chúa Giêsu đáp: “Đã đến giờ Con Người được tôn vinh. Quả thật, quả thật, Ta nói với các con: Nếu hạt lúa mì rơi xuống đất mà không thối đi, thì nó chỉ trơ trọi một mình; nhưng nếu nó thối đi, thì nó sinh nhiều bông hạt. Ai yêu sự sống mình thì sẽ mất, và ai ghét sự sống mình ở đời này, thì sẽ giữ được nó cho sự sống đời đời. Ai phụng sự Ta, hãy theo Ta, và Ta ở đâu, thì kẻ phụng sự Ta cũng sẽ ở đó. Ai phụng sự Ta, Cha Ta sẽ tôn vinh nó. Bây giờ linh hồn Ta xao xuyến, và biết nói gì? Lạy Cha, xin cứu Con khỏi giờ này. Nhưng chính vì thế mà Con đã đến trong giờ này. Lạy Cha, xin hãy làm vinh danh Cha”. Lúc đó có tiếng từ trời phán: “Ta đã làm vinh danh Ta và Ta còn làm vinh danh Ta nữa”. Đám đông đứng đó nghe thấy và nói đó là tiếng sấm. Kẻ khác lại rằng: “Một thiên thần nói với Ngài”. Chúa Giêsu đáp: “Tiếng đó phán ra không phải vì Ta, nhưng vì các ngươi. Chính bây giờ là lúc thế gian bị xét xử, bây giờ là lúc thủ lãnh thế gian bị khai trừ và khi nào Ta chịu đưa lên cao khỏi đất, Ta sẽ kéo mọi người lên cùng Ta”. Người nói thế để chỉ Người phải chết cách nào.

Suy Niệm

“Nếu hạt lúa rơi vào lòng đất, mà không chết đi

thì nó vẫn trơ trọi một mình.

Còn nếu nó chết đi thì mới sinh nhiều bông hạt”

Chẳng ai trong chúng ta ngạc nhiên khi nghe câu trên.

Ðó là luật tự nhiên chi phối cây cỏ,

nhưng lắm khi tôi thấy khó áp dụng cho mình.

Tại sao tôi phải chết để người khác được sống?

Chết để sinh nhiều bông hạt ư?

Nhưng nhiều bông hạt có ích gì, khi chính tôi bị tan vỡ?

Chính vì thế tôi không muốn chết như hạt lúa.

Tôi chấp nhận trơ trọi một mình.

Tôi cô đơn với tôi, để được yên ổn.

Tôi sợ mất mát, vì mất mát đem lại đớn đau,

nên tôi tìm đủ cách để giữ lại những gì tôi có, những gì tôi là.

Tiếc thay, lúc giữ được tất cả

tôi lại thấy mình mất tất cả,

vì mất ý nghĩa của cuộc sống.

Tôi như con thú chỉ biết chăm lo cho bộ lông của mình.

Dần dần qua những kinh nghiệm đau thương,

tôi mới nhận ra rằng: chỉ có một cách giữ chặt,

đó là buông ra và trao hiến.

Tôi bắt đầu được khi chấp nhận mất.

Sự sống đời đời đã bắt đầu, hạnh phúc đã hé nụ

ngay lúc này, ngay ở đây, cho tôi.

Như con ốc sên, chỉ bò được khi chui ra khỏi vỏ,

tôi chỉ giàu có và triển nở mọi mặt

khi quảng đại ra khỏi lớp vỏ của mình,

ra khỏi những bận tâm, tính toán, xây đắp cho mình,

để sống cho tha nhân và cho Thiên Chúa.

Lời kinh Hòa Bình lại vang vọng trong tôi:

“Vì chính khi hiến thân, là khi được nhận lãnh,

chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân…”

Nhưng hiến thân, quên mình, hy sinh, từ bỏ,

đón lấy cái chết như hạt lúa vùi sâu,

những điều đó đã làm chính Ðức Giêsu dao động.

“Bây giờ tâm hồn Thầy xao xuyến

Thầy biết nói gì đây?

Lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ này chăng?

Nhưng chính vì giờ này mà con đã đến.” (c. 27)

Ðã có những giây phút giằng co, ngần ngại,

đã có những cuộc chiến Vườn Dầu ở trong tôi.

Nếu tôi kiên trì tỉnh thức và cầu nguyện,

tôi sẽ thắng được nỗi sợ bị thua thiệt, mất mát.

Sau nhiều lần dám liều mất tất cả

để rồi ngỡ ngàng thấy mình được lại quá nhiều,

tôi sẽ dễ dàng chọn cái mất trước mắt

như con đường dẫn đến cái được vĩnh hằng.

Xin Ðức Giêsu bị đóng đinh kéo tôi lên với Ngài,

kéo tôi lên khỏi đất, kéo tôi ra khỏi tôi.

Cầu Nguyện

Lạy Chúa Giêsu,

khi nhìn thấy đồng lúa chín vàng

chúng con ít khi nghĩ đến những hạt giống

đã âm thầm chịu nát tan

để trao cho đời cây lúa trĩu hạt.

 

Có bao điều tốt đẹp

chúng con được hưởng hôm nay

là do sự hy sinh quên mình của người đi trước,

của các nhà nghiên cứu, các người rao giảng,

của ông bà, cha mẹ, thầy cô,

của những người đã nằm xuống

cho quê hương dân tộc.

Đã có những con người sống như hạt lúa,

để từ cái chết của họ

vọt lên sự sống cho tha nhân.

 

Nhờ công ơn bao người,

chúng con được làm hạt lúa.

Xin cho chúng con

đừng tự khép mình trong lớp vỏ

để cố giữ sự nguyên vẹn vô nghĩa của mình,

nhưng dám đi ra

để góp cho cánh đồng cuộc đời một cây lúa nhỏ.

 

Chúng con phải chọn lựa nhiều lần trong ngày.

Để chọn tha nhân và Thiên Chúa,

chúng con phải chết cho chính mình.

Ước gì chúng con dám sống mầu nhiệm vượt qua

đi từ cõi chết đến nguồn sống,

đi từ cái tôi hẹp hòi đến cái tôi rộng mở

trước Đấng Tuyệt Đối và tha nhân. Amen.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.


*