03.06.2019
THỨ HAI TUẦN 7 PHỤC SINH
Thánh Carôlô Lwanga và các bạn, tử đạo
Ga 16,29-33
Lời Chúa:
“Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó. Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian.” (Ga 16,33b)
Câu chuyện minh họa:
Có một cái hang dưới hố sâu thăm thẳm đầy bóng tối chưa hề biết đến ánh sáng là gì.
Thế rồi một hôm, mặt trời có nhã ý mời hang tối tăm đó đến thăm mặt trời. Hang tối tăm nhận lời ngay và nó hết sức vui mừng vì được thấy ánh sáng. Đó là lần đầu tiên nó được biết ánh sáng là gì.
Để đáp lại, hôm sau hố sâu tối tăm cũng xin được mời mặt trời chiếu cố xuống miền tối tăm của vực thẳm bởi vì mặt trời cũng chưa hề biết đến bóng tối là gì.
Nhận lời mời, sáng hôm sau mặt trời đã cúi mình lẻn vào trong hang của vực sâu tăm tối. Nhìn chung quanh mặt trời không thấy bóng tối đâu cả, nó bèn lên tiếng hỏi:
– Hang sâu tối tăm ơi ? Bóng tối của ngươi đâu rồi ? Thực ra khi mặt trời vừa tới thì bóng tối đã phải tan biến nhường chỗ cho ánh sáng mặt trời. Quả thật ở đâu có mặt trời ở đó sẽ không còn tối tăm nữa. Anh sáng chiến thắng và đẩy lùi bóng tối.
Suy niệm:
Chúa Giêsu là sức mạnh và là niềm trông cậy của những ai tin tưởng nơi Ngài. Ngài là niềm hy vọng của những kẻ sầu khổ, thất vọng, là ánh sáng chiếu soi tăm tối. Chúa bảo chúng ta hãy can đảm lên, vì có Chúa ở bên, vì có Chúa là đấng thấu suốt tâm can mỗi người. Trong những gian nan khốn khó, chúng ta cũng hãy can đảm vì Ngài sẽ không cho những gì xảy ra quá sức chịu đựng; bởi Ngài đã chiến thắng sự dữ và thần chết. Vì tình yêu mà Chúa đã vượt thắng mọi sợ hãi, và chấp nhận khổ giá.
Chúa Giêsu đã đến xua tan bóng tối của tội lỗi, nghi kỵ, hận thù, chia rẽ… và mang lại ánh sáng cho những ai đặt niềm hy vọng vào Ngài. Ngài đã chữa lành cho người bất toại đã 18 năm, mở mắt cho người mù, cho người cùi được sạch… Là những người môn đệ bước theo Chúa, chúng ta đặt niềm hy vọng vào Ngài như thế nào?
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết đặt niềm hy vọng vào chính Chúa vì chỉ nơi Ngài con mới nhận được nguồn ánh sáng và hạnh phúc bất tận.
04.06.2019
THỨ BA TUẦN 7 PHỤC SINH
Ga 17,1-11a
Lời Chúa:
“Cha đã ban cho Người quyền trên mọi phàm nhân là để Người ban sự sống đời đời cho tất cả những ai Cha đã ban cho Người.” (Ga 17,2)
Câu chuyện minh họa:
Một người đàn bà nọ ước mơ một lần trong đời được hành hương đến Giêrusalem để theo dấu Đức Kitô ngày xưa. Khi con cái lớn lên, họ không quên ước mơ của người mẹ, nên đã làm một cái hộp đề bên ngoài chữ Giêrusalem rồi thỉnh thoảng bỏ vào đó ít tiền để người mẹ có phương tiện thực hiện ước mơ. Vốn là người tận tình bác ái, thỉnh thoảng bà lại lấy tiền chia sẻ cho người nghèo, cứ thế chiếc hộp không bao giờ đủ tiền để bà thực hiện được giấc mơ. Một đêm, người đàn bà ngã bệnh đến không có hy vọng đi Giêrusalem nữa. Bên giường bệnh, người con út thì thầm với mẹ: Có lẽ ngoại trừ mẹ, ai trong chúng con cũng biết rằng mỗi ngày trong đời, mẹ đã và đang theo bước Chúa Giêsu qua những chia sẻ trao ban.
Suy niệm:
Ai trong chúng ta có lẽ cũng ấp ủ một giấc mơ. Chúa Giêsu cũng vậy, Ngài ước mơ cho con người được sống và sống dồi dào nên đã sống kiếp làm người. Ngài đã thực hiện giấc mơ ấy qua cuộc sống hằng ngày, qua những gặp gỡ, sẻ chia, và cao cả hơn hết là chết trên thập giá. Người Kitô hữu chúng ta có lẽ cũng ước mơ một cuộc sống hạnh phúc bên Chúa trên thiên đàng. Vậy thì ngay bây giờ, chúng ta phải sống có ý nghĩa từng giây phút trong cuộc đời qua những hành vi bác ái, chia sẻ, yêu thương… Đức Giêsu được tôn vinh để thành nguồn sống cho mọi người và để mọi người nhận biết Người là Đấng cứu độ
Lạy Chúa, xin cho chúng con được sống nhờ sức sống của Chúa để chúng con được sống đời đời.
05.06.2019
THỨ TƯ TUẦN 7 PHỤC SINH
Thánh Bônifatiô, giám mục, tử đạo
Ga 17,11b-19
Lời Chúa:
“Lạy Cha chí thánh, xin gìn giữ các môn đệ trong danh Cha mà Cha đã ban cho con, để họ nên một như chúng ta.” (Ga 17,11)
Câu chuyện minh họa:
Ngọn hải đăng đầu tiên được xây dựng trên hòn đảo nhỏ Pharos ở Ai Cập cổ. Người coi sóc ngọn đèn ấy qua đời vì tuổi già, một thanh niên được chỉ định thay thế chỗ ông. Người ta dạy anh cách trông nom ngọn đèn sao cho lúc nào cũng đầy dầu.
Ngày đẹp trời thì mọi sự đều ổn cả, công việc không có gì vất vả, nhưng hôm có bão, anh phải giữ cho đèn liên tục cháy sáng để hướng dẫn tàu thuyền tìm nơi ẩn náu. Anh trở nên rất thân thiện với những dân chài thường ghé mượn dầu và lánh nạn. Lâu ngày, số dầu dự trữ hầu như cạn kiệt.
Một tối nọ, anh không gặp người bạn nào. Họ đang neo tàu gần bờ biển. Anh được tin báo là có cơn bão đang hình thành.
Anh nghĩ: “Vậy mình phải đốt đèn lên mới được.”
Nhưng chiếc đèn bị bỏ bẳng từ lâu nên bẩn thỉu và hết dầu. Anh thả một hòn đá vào bình dự trữ chỉ nghe thấy tiếng kêu khô khốc. Trong khoảnh khắc, cơn bão đã phá nát và nhận chìm mọi thứ. Nhiều con tàu bị sóng gió cuốn xô vô vọng, không nhìn thấy ánh sáng ngọn hải đăng, và bị đập tan thành từng mảnh.
Suy niệm:
Đời sống kết hợp với Chúa rất quan trọng đối với người Kitô hữu. Ngọn đèn dầu mà không có dầu như người Kitô hữu không có Chúa vậy. Chúng ta cần liên tục thêm dầu vào đời sống đức tin mỗi ngày bằng cầu nguyện, tham dự thánh lễ, lãnh nhận các bí tích…
Trước khi về với Chúa Cha, Chúa Giêsu cầu nguyện cho Giáo hội của Người nơi trần gian để Người gìn giữ Giáo hội, và không để một ai phải hư mất. Có Chúa đồng hành, Giáo hội dù có gặp khó khăn thử thách cũng sẽ lướt thắng mọi cơn cám dỗ, chỉ cần biết tin tưởng và cậy trông vào Chúa.
Lạy Chúa Giêsu phục sinh, xin cho đời sống đức tin của chúng con mỗi ngày trưởng thành hơn để giữa những nghi kỵ và thách đố, chúng con dám can đảm làm chứng cho sự thật.
06.06.2019
THỨ NĂM TUẦN 7 PHỤC SINH
Ga 17,20-26
Lời Chúa:
“Lạy Cha, con muốn rằng con ở đâu, thì những người Cha đã ban cho con cũng ở đó với con, để họ chiêm ngưỡng vinh quang của con, vinh quang mà Cha đã ban cho con…” (Ga 17,24)
Câu chuyện minh họa:
Hai người bạn cùng đi với nhau, bỗng một người nhìn thấy túi tiền rơi trên mặt đường. Hắn ta nhặt lấy và bảo người bạn:
– Nhìn này, tớ bắt được túi tiền
– Anh bạn ơi! đừng nói là “tớ bắt được” mà phải nói là “chúng ta bắt được túi tiền!”. Tôi với anh là những bạn đồng hành, mà những người bạn đồng hành thì phải chia bùi xẻ ngọt và đồng lao cộng khổ với nhau. Nếu dọc đường, chẳng may chúng ta gặp tai nạn thì chúng ta cùng giúp nhau tránh thoát!
– Đếch vào! Tớ bắt được là của tớ! Đằng ấy không có phần ở đây. Tớ chẳng chia cho đằng ấy đâu!
– “Thôi thì anh muốn sao thì làm vậy, cứ việc lấy cả túi tiền đi “
Và hai người tiếp tục đi. Được một quãng, người chủ của túi tiền đuổi theo, có cả lính hộ vệ đi kèm. Gã bắt được của nhìn thấy, hoảng sợ và nói với người bạn:
– Này cậu ạ! Chúng ta nhầm rồi
Nhưng người kia phản đối:
– Anh không được nói là “Chúng ta nhầm rồi”, mà phải nói “Tớ nhầm rồi”. Anh đã không chia sẻ niềm vui cho tôi, thì tôi cũng không chia sẻ nỗi buồn với anh?
Suy niệm:
Những ai bước theo Chúa trong cuộc khổ nạn, thì chắc rằng họ cũng sẽ được chia sẻ vinh quang với Chúa. Như thế, mọi thử thách ở đời này làm cho người Kitô hữu thêm giá trị cao cả, và trở nên giống Chúa Kitô hơn. Chúa Giêsu đã hạ mình xuống thế làm người để nâng loài người sa ngã lên, cho chúng ta trở thành con cái Chúa và nên một trong Thiên Chúa. Đó là tình yêu cao cả mà Chúa đã dành cho loài người chúng ta.
Những thử thách của chúng ta trong cuộc đời này có giá trị rất cao cả vì được thông phần đau khổ với Chúa, chắc chắn rằng chúng ta sẽ được ở trong vinh quang với Ngài. Còn nếu chúng ta cứ mãi than trách những đau khổ thì mãi mãi chúng ta sẽ không được chung chia phần phúc với Ngài.
Xin Chúa cho con cảm nghiệm được tình yêu mà Ngài đã dành cho con, và đền đáp tình yêu ấy qua cách sống của con.
07.06.2019
THỨ SÁU TUẦN 7 PHỤC SINH
Ga 21,15-19
Lời Chúa:
“Đức Giê-su hỏi ông Si-môn Phê-rô: “Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có mến Thầy hơn các anh em này không?…” (Ga 21,15)
Câu chuyện minh họa:
Năm 1832, khi bệnh dịch tả hoàn hành tại Âu Châu và Vienne bị đe dọa, những vị cố vấn của hoàng đế thúc giục ông rời kinh đô để ra ngụ tại Salzbourg để đợi bệnh chấm dứt. Nhưng hoàng đế không sợ gì cho chính mình mới hỏi:
– Tại Sazboiurg có đủ chỗ cho con cái ta không?
– Tại Salzbourg người ta có thể sắp xếp chỗ cho toàn thể gia đình hoàng thượng. Hoàng đế chỉ dân chúng đứng trước dinh và nói:
– Không thể được, tất cả đám đông này và còn hàng ngàn người khác đều là con cái của ta, làm sao ta có thể bỏ gia đình lúc con cái đang lâm nguy được? Không bao giờ; người dân thành Vienne từ trước tới nay đã chia sẻ niềm vui nỗi buồn của ta, ta không bỏ họ trong nguy nan được.
Suy niệm:
Việc chọn lựa trong cuộc sống cũng rất quan trọng, có những chọn lựa chúng ta phải chấp nhận suốt đời, và có những chọn lựa mang lại cho ta hạnh phúc. Kitô hữu đã chọn Chúa là gia nghiệp, là hạnh phúc và là con đường để bước theo. Thế nhưng chọn lựa ấy không phải lúc nào cũng dễ thực hiện. Chúa Giêsu ba lần chất vấn Phêrô: “con có yêu mến Thầy hơn những người này không?”. Đó cũng là câu hỏi cho mỗi người chúng ta trong hành trình theo Chúa. Điều kiện để làm môn đệ và chu toàn sứ mạng là tình yêu, vì nó có sức mạnh nối kết và biến đổi con người.
Chúng ta đã chọn theo Chúa thì chắc rằng Chúa sẽ không bỏ rơi ta bao giờ. Vị hoàng đế trong câu chuyện trên chỉ là vua trần gian mà không nỡ bỏ dân mình chết trong bệnh tật, vì thế Chúa chúng ta còn nhân từ với chúng ta biết bao.
Xin thắp lên trong con ngọn lửa của lòng yêu mến Chúa, để con sẵn sàng chia sẻ tình yêu ấy cho những người con gặp gỡ.
08.06.2019
THỨ BẢY TUẦN 7 PHỤC SINH
Ga 21,20-25
Lời Chúa:
Ông Phê-rô nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, còn anh này thì sao?” Đức Giê-su đáp: “Giả như Thầy muốn anh ấy còn ở lại cho tới khi Thầy đến, thì việc gì đến anh? Phần anh, hãy theo Thầy” (Ga 21,21-22)
Câu chuyện minh họa:
Trong thời nội chiến tại Hoa Kỳ, Tổng thống Abrham Lincoln đã chọn một viên sĩ quan trẻ tuổi làm thư ký riêng của ông. Viên sĩ quan này là người nổi tiếng là gan dạ và kiêu hùng. Vì thế công việc bàn giấy xem ra không mấy thích hợp với anh ta.
Viên sĩ quan này chỉ có một ước mơ là được trở lại chiến trường, bởi vì anh nghĩ rằng, chỉ ở nơi trận mạc, anh mới có thể phục vụ cho xứ sở của anh cách đắc lực được mà thôi. Vì thế, rất nhiều lần viên sĩ quan này than phiền với Abraham Lincoln về vị trí tù túng của anh, và anh xin với vị nguyên thủ quốc gia của anh, cho anh được trở lại chiến trường.
Lần đó Abraham nhìn thẳng vào viên sĩ quan và nói:
– Này anh bạn trẻ, theo tôi nhận xét thì quả thực anh luôn luôn muốn xả thân cho Tổ Quốc, nhưng anh không muốn sống cho Tổ Quốc
Qua lời nhận xét trên đây, Abraham Lincoln muốn nói với viên sĩ quan trẻ tuổi kia rằng, xả thân cho tổ quốc cũng giá trị như sống cho tổ quốc. Bởi vì nếu cái chết ở ngoài chiến trường của người chiến binh là một bằng chứng cho lòng yêu tổ quốc, thì cuộc sống phục vụ tại bàn giấy, cũng là một bằng chứng cho lòng yêu đó.
Suy niệm:
Trong bài Tin mừng hôm nay, Thánh Gioan cho chúng ta thấy rằng, Chúa dùng chúng ta mỗi người với một cách thế khác nhau, có người phải dùng cả mạng sống, có người chỉ âm thầm trong đời sống cầu nguyện, hay có những người vất vả cho công việc phục vụ…
Các tông đồ và cộng đoàn tiên khởi đã làm chứng về Chúa Phục sinh bằng lời rao giảng, kinh nghiệm sống với Chúa, và bằng việc hy sinh cả mạng sống mình nữa. Cũng vậy, chúng ta mỗi người tùy hoàn cảnh cũng có thể làm chứng về Chúa về đức tin, thái độ, và gương sáng.
Xin cho chúng con can đảm làm chứng cho Chúa bằng chính đời sống hằng ngày.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
Để lại một phản hồi