18.05.2020
THỨ HAI TUẦN 6 PHỤC SINH
Ga 15,26-16,4a
Lời Chúa:
“Cả anh em nữa, anh em cũng làm chứng, vì anh em ở với Thầy ngay từ đầu.” (Ga 15,27)
Câu chuyện minh họa:
Một em bé Trung Hoa khẩn xin Giám Mục ban cho em Bí tích Thêm Sức. Giám Mục Thừa Sai do dự: em bé còn quá trẻ. Tuy vậy em vẫn luôn cầu khẩn điều em xin. Ngài hỏi:
– Sau khi con được Thêm Sức, nếu như quan quyền bỏ tù con và nếu họ hỏi con về đức tin, con sẽ trả lời như thế nào?
– Thưa Đức Cha, con sẽ trả lời rằng con là Kitô hữu nhờ ơn của Chúa.
– Và nếu họ yêu cầu con từ chối Tin Mừng, con sẽ làm gì?
– Con sẽ trả lời: không bao giờ!
– Nếu họ kêu đao phủ tới và nói với con: Ngươi hãy bỏ đạo đi, nếu không sẽ bị chặt đầu. Đâu là câu trả lời của con?
– Con sẽ nói: cứ chặt!
và em bé này đã được lãnh nhận Bí tích Thêm Sức.
Suy niệm:
Người môn đệ làm chứng cho Chúa giữa thế gian này cần có lòng kiên vững, chúng ta sẽ bị thế gian khai trừ, có khi còn bị mất mạng sống. Các tông đồ xưa cũng gặp nhiều thử thách trong hành trình rao giảng và làm chứng cho Chúa. Phần chúng ta đã chấp nhận theo Chúa, thì chúng ta cũng phải bước đi trên con đường Chúa đã đi qua. Các môn đệ theo Chúa ngay từ đầu, nghĩa là biết Chúa, tin Chúa và yêu Chúa. Chúng ta muốn trở thành môn đệ trung tín của Người, chúng ta cũng cần có những điều kiện như thế.
Lạy Chúa, xin cho đời sống của chúng con là một lời chứng sống động về tình yêu Chúa.
19.05.2020
THỨ BA TUẦN 6 PHỤC SINH
Ga 16,5-11
Lời Chúa:
“Thầy nói thật với anh em: Thầy ra đi thì có lợi cho anh em…” (Ga 16,7)
Câu chuyện minh họa:
Nhà hiền triết Mạnh Tử khi sang nước Tề, một hôm nói chuyện, hỏi vua Tề Tuyến Vương:
– Giả sử có người bầy tôi nhà vua đem đời sống của vợ con gửi gắm một người bạn thân, nhờ trông nom giúp để sang chơi nước Sở có việc. Tới khi về mới hay bạn để vợ con mình đói rét, người ấy phải xử trí thế nào?
Tuyên Vương đáp:
– Tuyệt giao ngay.
Mạnh Tử lại hỏi:
– Giả sử có người làm quan sĩ sư (coi việc hình ngục) không chăm nom mỗi thuộc viên để hình ngục sai lầm, công việc lộn xộn, nhà vua xử sao?
– Đuổi cổ đi!
Mạnh Tử luôn đây hỏi thêm một câu nữa:
– Thế làm vua một nước mà không lo việc triều chính để đến nỗi ở trong nước không bình trị thì trách nhiệm về ai và nên xử ra sao?
Tuyên Dương nghe nói, ngoảnh ngay sang tả hữu, nói lảng qua việc khác, có ý vừa chữa thẹn, vừa tránh không trả lời.
Suy niệm:
Chúa Giêsu nhấn mạnh đến sự cần thiết khi Ngài ra đi. Cuộc ra đi nào cũng mang lại ưu phiền nhưng Ngài trấn an các môn đệ: “Thầy ra đi thì có lợi cho anh em…” Vì thế, Ngài muốn chúng ta chấp nhận sự ra đi của Ngài, Thánh Thần sẽ đồng hành và nâng đỡ chúng ta như Chúa đã hứa: “Thầy sẽ sai Đấng Bảo Trợ đến với anh em”. Trong cuộc sống, Chúa cũng muốn chúng ta chấp nhận từ bỏ, dứt khoát với một thói quen xấu, để rồi chúng ta cũng sẽ được tìm thấy niềm vui trong Chúa, và được lớn lên trong đức tin.
Nhiều khi trong cuộc sống này, người Kitô hữu không thấy sự hiện diện của Chúa khi họ để sự cô đơn, tuyệt vọng, chán nản… xâm chiếm lòng họ. Nhưng đó là những lúc chúng ta cần Chúa hơn hết, để Người biến đổi con người chúng ta.
Lạy Chúa Giêsu phục sinh, xin hãy cải biến con người con, để mỗi ngày con trở nên tốt hơn. Xin ánh sáng phục sinh của Chúa soi rọi tâm hồn chúng con để xua tan bóng tối của sự dữ. Xin thắp lên trong tâm hồn chúng con ngọn lửa rực cháy của lòng yêu mến Chúa.
20.05.2020
THỨ TƯ TUẦN 6 PHỤC SINH
Ga 16,12-15
Lời Chúa:
“Khi nào Thần Khí sự thật đến, Người sẽ dẫn anh em tới sự thật toàn vẹn…” (Ga 16,13)
Câu chuyện minh họa:
Có người kể câu truyện dụ ngôn như sau:
Một hôm Sự Thật và Dối Trá gặp nhau tại một ngã ba đường, hai bên trao đổi với nhau về cuộc sống. Quần áo xốc xếch, gương mặt bẩn thỉu, Sự Thật tâm sự như sau:
– Cuộc sống của tôi ngày càng bi đát, đã ba ngày nay tôi không có được hạt cơm trong bụng, nơi nào tôi đến, nơi đó tôi cũng như bạn bè tôi đều gặp rắc rối, nếu tiếp tục như thế này, tôi không biết sẽ đi về đâu.
Với cái nhìn đắc chí, Dối Trá liền lên lớp:
– Anh đừng than thân trách phận làm chi nữa, hãy đi theo tôi, anh sẽ được sung sướng.
Thế là cả hai dắt nhau vào một khách sạn sang trọng. Sau khi ăn uống no nê, dối trá không chịu trả tiền. Vừa thấy một nhân viên khách sạn đi qua, hắn đập bàn và la lớn tiếng: “Tôi đã trả tiền cho người hầu bàn lâu lắm rồi, chừng nào các ông mới thối tiền lại cho tôi”.
Nhân viên liền đi tìm người hầu bàn để hỏi chuyện. Người hầu bàn cho biết anh không hề nhận được bất cứ đồng bạc nào. Sau một hồi cãi cọ, dối trá mới rút tiền trả, rồi nói lớn: “Thôi được, tôi trả tiền thêm một lần nữa, mang tiền thối lại cho tôi gấp”.
Sợ bị mất mặt và gây tiếng xấu cho khách sạn, nhân viên khách sạn không chịu nhận tiền, nhưng đi tìm người hầu bàn để khiển trách. Người hầu bàn thề thốt rằng mình không hề nhận tiền, nhưng chẳng ai tin anh. Anh chỉ biết giơ tay lên trời kêu than: “hỡi Sự Thật đáng thương, ngươi còn đó hay đã chết rồi?”.
Nghe thế, Sự Thật nhìn người hầu bàn và cố gắng thốt lên: “Ta vẫn còn sống đây, nhưng đã ba ngày, ta không có hạt cơm trong bụng, giờ đây miệng ta đã bị lấp đầy, ta không thể nói được nữa, ngươi phải tự tranh đấu cho mình”.
Sự Thật cố gắng la lớn, nhưng người hầu bàn không nghe thấy gì. Khi cả hai ra khỏi khách sạn, Dối Trá cười nắc nẻ và nói với sự thật:
– Ngươi phục tài ta chưa?
Nhưng Sự Thật trả lời:
– Thà chết đói còn hơn là làm điều dối trá như ngươi.
Thế là từ đó chúng vĩnh viễn chia tay nhau.
Suy niệm:
Mầu nhiệm Thiên Chúa cao thẳm và bí nhiệm, với trí hiểu của con người sẽ không thể chịu nổi. Nhờ Thánh Thần, Người sẽ tác động trên tâm hồn chúng ta, khai mở cho chúng ta hiểu về mầu nhiệm của Ngôi Lời. Nhưng với những tâm hồn khao khát và yêu mến chân lý thật sự, sẽ tìm được nguồn bình an và sự thật toàn vẹn trong Thiên Chúa. Là những Kitô hữu, chúng ta hãy để cho sự thật là Chúa Thánh Thần chiếm lấy, để Người hướng dẫn ta trên bước đường theo Chúa Giêsu.
Lạy Chúa, xin cho những ai đang bước đi trên con đường Đức tin, cho họ kiên nhẫn đón nhận chân lý của Chúa.
21.05.2020
THỨ NĂM TUẦN 6 PHỤC SINH
Ga 16,16-20
Lời Chúa:
“Ít lâu nữa, anh em sẽ không còn trông thấy Thầy, rồi ít lâu nữa, anh em sẽ lại thấy Thầy.” (Ga 16,16)
Câu chuyện minh họa:
Trong khi đợi bạn tôi ở sân bay, tôi đã chứng kiến những khoảnh khắc đáng quí nhất đời mình. Và chuyện đó xảy ra chỉ cách tôi khoảng nửa mét. Tôi thấy một người đàn ông xách hai chiếc túi nhỏ. Anh ta dừng lại ngay cạnh tôi, nói người nhà anh đang chờ.
Đầu tiên anh ta cúi xuống đứa con trai nhỏ nhất chỉ khoảng 5 hay 6 tuổi, hôn nó thật thắm thiết. Hai cha con ôm chặt lấy nhau trông thật tình cảm. Rồi người cha lùi lại một bước, nhìn vào mắt cậu bé và nói: “Gặp lại con thật vui quá, bố nhớ con lắm!”. Cậu bé bẽn lẽn cười, cúi xuống và nói: “Con cũng thế ạ!”.
Người đàn ông đứng thẳng dậy nhìn cậu bé lớn hơn và nói: “Con đã thực sự trưởng thành rồi đấy chàng trai nhỏ, cha yêu con lắm!”. Rồi anh ôm cậu bé thật lâu, còn khẽ cọ râu vào má nó nữa. Một bé gái, nhắm chỉ khoảng 1 tuổi nắm tay mẹ đứng gần đó, cứ nhìn theo cha vẻ rất hào hứng. Người đàn ông bế cô bé lên và nói: “Chào bé yêu của bố!”, rồi áp chặt cô bé vào ngực mình rất lâu. Rồi người đàn ông nói tiếp: “Bao giờ cũng phải để dành điều quan trọng nhất cho người cuối cùng!”, nói xong anh choàng tay ôm hôn vợ mình thật chặt. Họ cầm tay nhau cười thật hạnh phúc.
Lúc đầu tôi ngỡ rằng đây là cặp vợ chồng mới cưới, nhưng không thể bởi cậu con trai lớn đã hơn 10 tuổi rồi. Đột nhiên tôi như bị “say” trước tình yêu của một gia đình, và tôi thấy giọng mình cất lên không hề chủ ý:
– Xin chào, anh chị cưới nhau bao lâu rồi?
– Chúng tôi quen nhau 14 năm và đã cưới nhau 12 năm nay – Người đàn ông trả lời, vẫn nắm chặt tay vợ.
– Vậy anh xa nhà bao lâu rồi?- Tôi hỏi tiếp.
Anh ta cười, lắc đầu vẻ hối lỗi:
– Đã hai ngày chẵn rồi đấy.
Hai ngày? Tôi thật sửng sốt! Nhìn họ mừng rỡ thế nào khi gặp nhau, tôi đã nghĩ họ phải xa nhau nhiều tuần liền, nếu không nói là nhiều tháng hay nhiều năm. Tuy nhiên để tỏ sự trân trọng, tôi kết thúc câu chuyện:
– Hy vọng mai sau kia khi kết hôn, tôi cũng được như anh chị!
Người đàn ông nhìn vào mặt tôi với tia nhìn quả quyết nhất:
– Đừng hi vọng. Hãy tự mình quyết định!
Rồi anh mỉm cười:
– Chúc may mắn!
Sau đó gia đình anh cùng hướng ra cửa sân bay. Tôi nhìn theo đến khi họ đi khuất, đúng lúc đó bạn tôi hỏi:
– Cậu đang nhìn gì thế?
Tôi cười:
– Tương lai!
Suy niệm:
“Ít lâu nữa, anh em sẽ không còn trông thấy Thầy”. Chúa Giêsu muốn loan báo cho các ông về cái chết Ngài sắp chịu; và “anh em sẽ lại thấy Thầy”, Ngài muốn nói đến việc Ngài sẽ sống lại. Chính vì nỗi buồn mất Thầy quá lớn nên khi Ngài sống lại, các môn đệ cũng vui mừng biết bao. Sau bao ngày xa cách, đôi vợ chồng hớn hở vui mừng gặp lại nhau có lẽ họ cũng vượt qua những khó khăn thử thách, nhưng vì họ có niềm tin và hy vọng. Còn đối với các môn đệ, niềm vui mà các ông nhận được từ nơi Thiên Chúa nên niềm vui đó thật sự viên mãn, không gì lớn hơn.
Trước những thử thách, đau thương của cuộc đời tôi có tin tưởng và hy vọng vào Chúa không?
Lạy Chúa, xin cho con luôn hy vọng vào cuộc đời, đừng đánh mất niềm hy vọng trong những lúc gặp khó khăn, đừng buông xuôi trước những thất bại, và đừng chán nản khi gặp gian nan, nhưng luôn bám chặt vào Chúa trong mọi lúc, vì chính Người sẽ là khiên thuẫn cho mỗi người.
22.05.2020
THỨ SÁU TUẦN 6 PHỤC SINH
Ga 16,20-23a
Lời Chúa:
“Thầy bảo thật anh em: anh em sẽ khóc lóc và than van, còn thế gian sẽ vui mừng. Anh em sẽ lo buồn, nhưng nỗi buồn của anh em sẽ trở thành niềm vui.” (Ga 16,20)
Câu chuyện minh họa:
Nam đó là tên của một người, sau một tai nạn xe hơi, đã bị mất đi một xương bánh chè ở đầu gối chân phải. Nạn nhân được đưa vào bệnh viện để chữa trị. Khi vết thương đã lành, tại bệnh viện, Bác sĩ bắt Nam phải dùng chân bị thương, kéo tạ để sau này chân có thể co duỗi dễ dàng. Việc tập luyện bắt đầu rất đau đớn, vì thế Nam thường lẩn trốn những giờ tập.
Sau một thời gian nằm bệnh viện, Nam được xuất viện. Nhưng vì đã lẩn trốn những lần tập kéo tạ, nên chân của Nam cứng đờ, do đó rất khó khăn khi đi đứng.
Hôm ấy trời đổ một trận mưa đầu mùa, mái nhà tôn của Nam bị dột. Anh sai thằng con trai của anh leo lên mái nhà để hàn mấy lỗ dột. Nhưng vì còn nhỏ, nên con anh lớ ngớ không làm được việc gì, dù Nam đã đứng ở dưới chỉ vẽ.
Bực mình, Nam đánh liều leo lên mái tôn. Nhưng vì chân phải của anh cứng đờ, đàng khác mái tôn vẫn còn ướt, nên Nam đã rơi từ trên mái tôn xuống, trong tư thế chân phải cứng đờ của anh xuống trước.
Sức nặng của thân thể đã làm cho chân phải của Nam gập lại. Anh kêu la om xòm. Những người xóm giềng cũng như vợ con và cả chính anh nữa, đều coi sự việc vừa xảy ra là một điều xui xẻo.
Thế nhưng sau vài ngày bóp rượu gừng và dầu nóng, Nam thấy bớt đau, và điều đáng mừng là chân phải của Nam đã co duỗi được.
Suy niệm:
Qua đau khổ, chúng ta sẽ gặp được niềm vui. Chúa Giêsu đã dùng hình ảnh người phụ nữ sinh con để diễn tả cụ thể niềm vui. Sự buồn sầu mà Chúa Giêsu nói đến ở đây là sự buồn sầu gây nên bởi việc ra đi của Ngài. Nhưng rồi sự buồn sầu đó sẽ qua đi để nhường chỗ cho một niềm vui vĩnh cửu, đó là niềm vui do sự hiện diện của Chúa Thánh Thần. Niềm vui ấy sẽ kéo dài mãi mãi vì Thánh Thần sẽ hiện diện mãi mãi trong Giáo hội và trong các tâm hồn.
Trong những khổ đau, xin cho chúng con biết nhận ra thánh ý tốt lành của Chúa, và tín thác vào Ngài luôn mãi.
23.05.2020
THỨ BẢY TUẦN 6 PHỤC SINH
Ga 16,23b-28
Lời Chúa:
“Cứ xin đi, anh em sẽ được, để niềm vui của anh em nên trọn vẹn”. (Ga 16,24)
Câu chuyện minh họa:
Một sớm tinh mơ, khi mặt biển còn mù sương, tôi bắt đầu chạy thể dục với chiếc walkman đeo bên hông. Ở phía xa, tôi thấy một cậu bé có vẻ bận rộn. Cậu chạy lăng xăng, cúi nhặt những vật gì đó rồi quăng nó xuống biển. Nếu đó là trò chơi thi ném đá thì tôi có thể trổ tài cùng cậu bé. Ngày nhỏ, tôi cũng thường hay chơi trò này. Nhưng khi nghe thấy tiếng cậu hét: “Về nhà ngay nhé! Bố mẹ mày đang đợi đấy!”
Có thể bạn không tin, như chính tôi lúc ấy, những “viên đá” đó thì ra là những con sao biển bị mắc cạn trên bãi. Và vị cứu tinh nhỏ này đang cố gắng đưa chúng trở lại bãi biển, chạy đua với Mặt trời mà chỉ vài giờ nữa thôi sẽ trở nên gay gắt và không tài nào chịu đựng nổi.
Nhưng những cố gắng của cậu bé rồi sẽ chỉ là công cốc thôi. Làm sao có thể đưa hàng ngàn con sao biển về “nhà” của chúng được? Tôi gọi to: “Này nhóc, làm thế làm gì? Làm sao em cứu được tất cả những con sao biển?”
Cậu bé lại cúi xuống, nhặt một con sao biển và hét trả lời: “Nhưng em có thể cứu được con này mà. Nó sẽ được về nhà!” Cậu bé vung tay quăng con vật bé nhỏ xuống biển. Rồi lại lập tức cúi xuống với một con khác…
Rõ ràng cậu bé không quan tâm đến việc có vô số những con sao biển trên cát. Cậu chỉ nhìn thấy những sự sống mà cậu đang nắm trong tay. Cái mà cậu bé nhìn thấy, dù chỉ là một con số nhỏ nhoi nhưng đầy ý nghĩa. Còn tôi, tôi nhìn thấy một con số quá khổng lồ đó là vô vọng.
Thế là tôi cúi xuống nhặt một con sao biển lên và đưa nó về nhà.
Suy niệm:
Nơi Chúa Giêsu có một niềm vui không bao giờ tàn, vì niềm vui ấy thật trọn vẹn. Trọn vẹn vì Ngài đã luôn vâng phục thánh ý Cha, Ngài cũng mong các môn đệ của Ngài cũng tuân giữ lệnh truyền ấy để tất cả được hạnh phúc. Con người ngày nay cũng tìm hạnh phúc, nhưng hạnh phúc ấy mau qua, chóng tàn, và mang lại sự chán nản, buồn tẻ. Mối quan hệ giữa Ngài với Chúa Cha trở nên mật thiết nhờ Ngài tuân giữ và thi hành thánh ý Cha. Chúa cũng muốn chúng ta trở nên một với Ngài như vậy. Và như thế, Chúa ở trong chúng ta và chúng ta ở trong Chúa, thì đối với chúng ta không phải việc xin gì và được gì là quan trọng nữa, nhưng là nên một với nhau, khiến chúng ta muốn những gì Chúa muốn mà thôi.
Lạy Chúa, xin cho con cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc vì được ở trong Chúa và có Chúa ở trong con, vì khi ấy con không còn sống cho chính mình nữa nhưng là sống cho Chúa mà thôi.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
Để lại một phản hồi