02.08.2021
THỨ HAI TUẦN XVIII THƯỜNG NIÊN
Mt 14,13-21
Lời Chúa:
“Chính anh em hãy cho họ ăn.” (Mt 14,16)
Câu chuyện minh họa:
Thánh Martin de Porrès: “đứa con bị từ chối” bởi người cha là một hiệp sĩ Tây Ban Nha. Tuy gia đình nghèo khổ, mẹ Ngài vẫn kiên tâm giáo dục 2 chị em Martin nên người tốt lành, hữu ích cho xã hội. Một ngày nọ đi chợ, Martin gặp người nghèo túng bên đường, Martin đã bớt xén tiền chợ, bố thí giúp kẻ khốn cùng. Cậu biết mình cơ cực nhưng nghĩ đến còn nhiều người khác neo đơn hơn: Martin đã rộng tay san sẻ cái mình có.
Suy niệm:
Chia sẻ, ban phát là thái độ trao ban mà Chúa muốn mỗi Kitô hữu chúng ta thực hiện để thể hiện lòng thương xót của Thiên Chúa. Thiên Chúa luôn yêu thương con người, không để con người đói khát. Xưa trong sa mạc, Chúa đã nuôi dân bằng mana và chim cút, còn cho họ uống nước chảy ra từ tảng đá qua tay Môsê gõ cây gậy trên tảng đá, khiến nước vọt ra làm cho dân uống thỏa thuê.
Hôm nay Chúa cho chúng ta thấy phép lạ hóa bánh nuôi đám đông dân chúng cả năm ngàn người không kể đàn bà và con nít. Phép lạ ấy Chúa muốn con người cộng tác. Với năm chiếc bánh và hai con cá từ tay em bé Chúa đã cho đủ ngần ấy người, và còn thừa lại mười hai giỏ đầy. Chúa không bảo phần thừa ấy bỏ đi, nhưng Ngài muốn các ông gom lại, vì Ngài không muốn làm phí đi phép lạ của Chúa. Phép lạ ấy là biểu hiện của tình thương, ân sủng, và ơn cứu độ của Chúa.
Ngày nay, mọi người đang phải đối diện với cơn dịch bệnh hoành hành, nhiều nơi, nhiều người không có miếng ăn, nạn đói khắp nơi nhất là nơi những ổ dịch. Chúa muốn chúng ta là những Kitô hữu “anh em hãy cho họ ăn”. Chúng ta thể hiện điều này như thế nào?
Lạy Chúa, xin cho chúng con một trái tim rộng mở để thấy những Ladarô đói đang ngồi ngoài cổng nhà con, hay những người ăn xin cả ngày không có gì trong bụng, hoặc những mảnh đời lang thang đầu đường xó chợ… để con biết rộng tay nâng đỡ những người anh em đó, để thế giới này đầy ắp tiếng cười và tình yêu thương.
03.08.2021
THỨ BA TUẦN XVIII THƯỜNG NIÊN
Mt 14,22-36
Lời Chúa:
Thấy gió thổi ông đâm sợ, và khi bắt đầu chìm, ông la lên: “Thưa Ngài, xin cứu con với”. (Mt 14,30)
Câu chuyện minh họa:
Chuyện kể rằng: Một gia đình quý tộc nước Anh đưa con về nghỉ mát ở miền quê. Trong khi nô đùa, cậu con trai ngã xuống một suối nước sâu.
Nghe tiếng kêu thất thanh, một chú bé lem luốc, con bác nông dân, đã chạy đến tiếp cứu. Và số phận của cậu bé thượng lưu, không biết bơi kia tưởng như ngàn cân treo sợi tóc, giờ đã được cứu sống.
Nhà quý tộc vô cùng biết ơn chú bé nhà quê nghèo. Ông hỏi chú có mơ ước gì không. Chú trả lời: “Cháu muốn được đi học để trở thành bác sĩ cứu người”.
Sau này, cậu bé ngày xưa không biết bơi đã được cứu sống, nay trở thành vĩ nhân của thế giới, thủ tướng nước Anh, Winston Churchill. Và chú bé nhà quê, nhờ sự giúp đỡ của nhà quý tộc, cha của Churchill bây giờ đã là bác sĩ danh tiếng, và là ân nhân của cả nhân loại, người đã tìm ra thuốc Penicilin. Tên của ông Fleming.
Có ai ngờ, khi thủ tướng nước Anh lâm trọng bệnh, các bác sĩ nổi tiếng đều bó tay, thì chính Fleming, lại cứu sống ông một lần nữa.
Fleming đã cứu vớt sinh mạng của Churchill khỏi dòng nước oan nghiệt, để rồi sau này Churchill trở thành thủ tướng lừng danh, niềm hãnh diện và tự hào của cả nước Anh.
Suy niệm:
Nếu chúng ta có kinh nghiệm trong những lúc nguy hiểm và khó khăn nhất: chết đi sống lại, cơn bạo bệnh, thử thách nặng nề… thì chúng ta sẽ cảm nghiệm được bàn tay Chúa quan phòng như thế nào. Chúa không trực tiếp cứu chúng ta nhưng qua nhiều cách thế khác nhau.
Hôm nay Chúa đã cứu các môn đệ khỏi sóng gió của biển cả, và bàn tay Chúa đã ân cần nâng đỡ Phêrô đang chìm trong dòng nước. Đó là lúc Chúa biểu lộ quyền năng của Ngài trên thế lực của sự dữ. Đồng thời Ngài củng cố niềm tin của các môn đệ. Đây cũng là hình ảnh báo trước Phêrô là cột trụ của con thuyền Giáo hội cũng phải chịu vật lộn với bão táp, để rồi cột trụ ấy được Chúa nâng đỡ, ủi an: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ”.
Lạy Chúa, xin cho con luôn cảm nhận Chúa ở ngay trong con, để giữa những gian nan thử thách, con không phải lo gì vì Chúa là thành trì che chở đời con.
04.08.2021
THỨ TƯ TUẦN XVIII THƯỜNG NIÊN
Thánh Gioan Maria Vianney, linh mục
Mt 15,21-28
Lời Chúa:
“Xin Thầy bảo bà ấy về đi, vì bà ấy cứ theo sau chúng ta mà kêu mãi!” (Mt 15,23)
Câu chuyện minh họa:
Elvire là con gái út trong một gia đình nghèo. Cô ước mơ trở thành cô giáo. Cô xin học bổng và ghi danh tại một trường Cao đẳng Sư phạm. Nhà trường chấp thuận với điều kiện: cô phải luôn giữ điểm trên trung bình.
Nhập học, Giáo sư dạy Triết lớp cô là một người vô thần. Mỗi lần nói về Giáo hội hay Đức Kitô, ông luôn tìm cách che đậy hay xuyên tạc. Elvire cảm thấy bất bình. Cô biết rằng nếu phản đối giáo sư, cô sẽ khó tránh khỏi việc lãnh về những con điểm không tốt.
Thế nhưng, lòng tin yêu Chúa Giêsu đã thúc bách cô. Nhiều lần cô can đảm giơ tay phát biểu. Có khi cô còn nói: “Thưa thầy, điều đó không đúng” hay “Em không đồng ý.”
Đôi lúc cô cảm thấy đuối lý trước đầu óc thông thái và “cáo già” của ông thầy. Thế nhưng, trong các lời phát biểu của cô luôn ánh lên tia sáng của niềm tin, thứ niềm tin ôm ấp chân lý. Điều này khiến người ta suy nghĩ.
Elvire không thích thú gì khi đương đầu với thầy mình. Nhưng cô không thể sống theo kiểu “nín thở qua cầu”. Thấy thế, các bạn cô cũng tìm cách khuyên ngăn, nhưng họ không thành công.
Thời gian trôi qua. Kỳ thi cuối khoá đã đến. Giây phút nhận kết quả mới hồi hộp làm sao. Elvire và các bạn mỗi người được phát một phiếu điểm. Tay cô run run mở phiếu. Chợt cô reo lên: “Điểm A”.
Thành quả cuối cùng trong lớp Triết học của Elvire là điểm tối đa.
Suy niệm:
Với lòng tin vững mạnh, Elvire đã không ngại bênh vực những đạo lý mà cô đã được biết. Dù biết rằng khi chống lại những thuyết vô thần mà thầy giáo dạy, thì cô sẽ bị điểm không tốt, nhưng lòng yêu mến Đức Kitô và Giáo hội đã thúc bách cô.
Người đàn bà Canaan đã kiên trì và tha thiết kêu cầu Chúa để chữa lành cho con gái bà. Chúa đã nhiều lần thử thách đức tin của bà nhưng đức tin của bà ngày càng mạnh mẽ hơn, lắm khi Ngài đã làm thinh trước lời van xin. Chúa Giêsu đã dùng những thử thách để dẫn bà đến một đức tin chân chính, và nơi đó bà đã gặp được Chúa.
Còn chúng ta, trước thử thách về đức tin, thái độ của chúng ta như thế nào, chúng ta có dám mạnh dạn tuyên xưng đức tin không, hay vì chỉ lo cho lợi ích cá nhân? Trong hoàn cảnh như bà, đức tin của chúng ta có đủ mạnh, khiêm tốn và kiên trì không?
Lạy Chúa, xin cho con một đức tin bền vững, để giữa những thử thách, con luôn bền tâm theo Chúa đến cùng.
05.08.2021
THỨ NĂM TUẦN XVIII THƯỜNG NIÊN
Mt 16,13-23
Lời Chúa:
“Người hỏi các môn đệ: “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?” (Mt 16,15)
Câu chuyện minh họa:
Một vị tu sĩ kể lại, ngày kia trong khi đang dạo chơi trên những con đường tấp nập người của kinh thành Nữu Ước, ông gặp người bạn cố tri từ hồi bên Việt Nam. Sau một vài câu chuyện hàn huyên tâm sự, người bạn nhìn vị tu sĩ e dè hỏi:
– Ông vẫn tin vào Thượng Đế?
Vị tu sĩ đáp:
– Vâng, tôi vẫn tin vào Thiên Chúa.
Tới phiên vị tu sĩ, ông hỏi lại người bạn:
– Còn ông thì sao, ông tin vào ai?
Người bạn móc ví, lôi ra tờ giấy 20$ đô la xanh lè, cười đáp:
– Tôi, tôi tin vào tấm hình này…
Suy niệm:
Chỉ có một cây thánh giá mà mỗi người nhìn nó với một thái độ khác nhau. Cũng vậy, chỉ một Chúa Giêsu mà có người nhận ra Ngài là Thiên Chúa và có người chỉ xem Ngài như là một ngôn sứ hay một vĩ nhân nào đó thôi. Khi Chúa chất vấn các môn đệ để biết, đối với các ông Ngài là ai, thì Phêrô đã mạnh dạn tuyên xưng “Thầy là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”. Các ông đã khám phá Ngài là ai là điều cần thiết, nhưng quan trọng hơn cả là các ông cần hiểu rõ hơn về sứ mạng của Chúa và trung thành với lời tuyên xưng ấy trong cuộc sống.
Hằng ngày, Chúa vẫn hỏi từng người chúng ta: “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?”, khi chúng ta vui, chúng ta sẽ trả lời câu hỏi của Chúa thế nào? Khi chúng ta gặp thử thách, chúng ta có trung thành với lời tuyên xưng ban đầu không?
Lạy Chúa, trong mọi biến cố, Chúa vẫn luôn hỏi từng người chúng con “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?” Xin cho con can đảm dẹp bỏ những cái thứ yếu để tìm về với Chúa là mục đích của đời con.
06.08.2021
THỨ SÁU TUẦN XVIII THƯỜNG NIÊN
CHÚA HIỂN DUNG
Mc 9,2-10
Lời Chúa:
“Y phục Người trở nên rực rỡ, trắng tinh, không có thợ nào ở trần gian giặt trắng được như vậy.” (Mc 9,3)
Câu chuyện minh họa:
Một linh mục qua nhiều năm coi xứ đã kể một câu chuyện khá dí dỏm và cũng sâu sắc như sau:
Có một đôi vợ chồng trẻ rất xinh đẹp và sống với nhau cũng rất khéo. Đúng là một cặp “trai tài gái sắc”. Có lẽ chính nét trẻ trung xinh xắn của vợ chồng đã cho họ một mùa xuân cuộc đời thật nồng cháy tình yêu và hạnh phúc.
Một ngày nọ, người vợ ăn một nửa trái táo, rồi tặng chồng phần kia. Người chồng vui vẻ đón nhận:
– Ôi nửa trái táo ân tình, công chúa của lòng anh!
Hai mươi năm sau. Cũng đôi vợ chồng ấy, cộng thêm những nét tàn tạ của thời gian. Cũng một trái táo, vợ ăn một nửa, mời chồng phần còn lại. Nhưng người chồng nhăn mặt:
– Sao lại cho nửa trái táo ăn thừa?
Tất cả nguyên trạng chỉ khác có nhan sắc. Cũng nửa trái táo dâng tặng nhưng hai mươi năm trước nhận từ tay “người đẹp” là trái táo ân tình. Hai mươi năm sau từ tay “nàng già” là trái táo ăn thừa. Nếu chỉ dựa vào nhan sắc người ta sẽ mất hết tất cả với thời gian.
Suy niệm:
Nếu tình yêu chỉ dừng lại ở vẻ đẹp bên ngoài thì tình yêu ấy sẽ không tồn tại, nhưng giá trị đích thực của tình yêu là tình yêu thủy chung mới giữ hạnh phúc gia đình. Chúa chỉ cho các môn đệ thấy “tấm áo trắng” trong chốc lát để báo trước cho các ông về vinh quang phục sinh. Do đó, để giữ mãi hình ảnh tấm áo trắng ấy chỉ có tình yêu mới làm cho người Kitô hữu trở nên đẹp trước mặt Chúa. Và cũng vì tình yêu mà chúng ta cần phải thay hình đổi dạng để trở nên đẹp hơn trước mặt Chúa, qua việc sám hối và thay đổi lối sống mỗi ngày.
Tuy vậy, để có được tấm áo trắng rực rỡ ấy, Chúa Giêsu phải trải qua cuộc khổ nạn đau thương. Con đường từ Núi Tabor và đồi Golgotha là con đường của tình yêu. Bởi vì chỉ có tình yêu, Chúa mới chấp nhận gánh lấy đau thương khổ giá. Chúa cho các môn đệ thấy vinh quang phục sinh để rồi trở về với cuộc sống đời thường với cây thập giá trên vai. Chúa không cho các ông ở lại trong vinh quang ấy, nhưng muốn các ông xuống núi. Theo Chúa không phải luôn sống trong vinh quang của phục sinh nhưng phải qua khổ giá mỗi ngày. Đó là con đường của những con người theo Chúa.
Lạy Chúa, ánh vinh quang mà Chúa tỏ cho các môn đệ thấy là những điều Ngài báo trước vinh quang phục sinh, để các ông cố gắng mỗi ngày để đạt tới vinh quang bất diệt ấy. Xin cho chúng con biết can đảm vác lấy thập giá mỗi ngày, trên những con đường chông gai của cuộc sống để mai này chúng con cũng được hưởng vinh quang phục sinh với Ngài.
07.08.2021
THỨ BẢY TUẦN XVIII THƯỜNG NIÊN
Mt 17,14-20
Lời Chúa:
“Tại sao chúng con đây không trừ nổi tên quỷ ấy?”. (Mt 17,19).
Câu chuyện minh họa:
Có một làng nọ ngày ngày phải chiến đấu với tình trạng khan hiếm nước, ruộng đồng nứt nẻ, mất mùa triền miên, súc vật cũng chết dần theo, đẩy dân làng vào cảnh khốn cùng, với bao giải pháp được đưa ra nhưng thất bại vẫn là thất bại. Một ngày nọ cha xứ lên tiếng bàn với cư dân trong làng cùng làm một buổi lễ cầu nguyện, xin Chúa ban ơn cứu vớt cả làng. Vài ngày sau, mọi người cùng nhau tụ tập lại, bắt đầu làm dấu Thánh giá và cầu nguyện. Ai nấy cũng chú tâm hy vọng Chúa nhân từ đoái nhìn. Mọi người hầu như mang theo trong mình một vật làm tin như tràng hạt mới, nến to đùng, nhất là mấy cụ già lần hạt không ngừng nghỉ, mấy cô thiếu nữ thì đọc kinh to, hy vọng Chúa sẽ nghe lời họ nguyện cầu. Thật bất ngờ, chỉ sau 2 giờ cầu nguyện, những hạt mưa đầu tiên đã xuất hiện, ai nấy đều mừng rỡ hét vang ca ngợi Đấng nhân từ. Ai nấy cũng tin rằng, chính lòng tin mạnh mẽ nơi mình nên Chúa nhận lời. Đột nhiên từ phía sau đám đông một cây dù bật lên! nó là vật làm tin của một cậu bé mới 10 tuổi đã gây sự chú ý đặc biệt cho cả làng. Cha xứ tiến lại gần cậu bé rồi hỏi: “cây dù này phải không?” Cậu bé đáp: “vậng ạ! Hôm nay là ngày cầu mưa nên con phải mang dù, không thì con ướt hết ạ”. Lúc ấy cha xứ chỉ biết thốt lên: Chúa ơi! Và nói rằng: dù cậu nhóc nhỏ tuổi nhất nhưng có ai biết rằng lòng tin của em lại lớn nhất, nó rất đơn sơ nhưng lại đẹp lòng Thiên Chúa hơn tất cả.
Suy niệm:
Các môn đệ đã thất bại trong việc trừ quỷ vì các ông đã dựa vào sức riêng mình hơn là niềm tin vào Chúa. Qua lần thất bại này, Chúa Giêsu muốn dạy các môn đệ bài học khiêm tốn, tin tưởng vào Chúa, thì mới thành công trong sứ vụ. Ngọn núi mà Chúa muốn đề cập đến trong bài Tin mừng này là ngọn núi của kiêu căng, ích kỷ, tự mãn… Apraham là cha của mọi kẻ tin vì ông đã dám đánh liều vâng theo thánh ý Chúa khi phải sát tế chính người con một yêu dấu của mình. Đức Maria đã xin vâng để Chúa được nhập thể làm người trong cung lòng Mẹ. Chúng ta đã đặt niềm tin vào Chúa thế nào trong cuộc sống?
Lạy Chúa, xin cho con biết chuyên cần cầu nguyện, sống tín thác vào Chúa để niềm tin của con được lớn lên mỗi ngày.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
Để lại một phản hồi