Lời Chúa: Mt 17, 1-9
Sáu ngày sau, Ðức Giêsu đem các ông Phêrô, Giacôbê và Gioan là em ông Giacôbê đi theo mình. Người đưa các ông đi riêng ra một chỗ, tới một ngọn núi cao. Rồi Người biến đổi hình dạng trước mặt các ông. Dung nhan Người chói lọi như mặt trời, và y phục Người trở nên trắng tinh như ánh sáng. Và kìa các ông thấy ông Môsê và ông Êlia hiện ra đàm đạo với Người. Bấy giờ, ông Phêrô thưa với Ðức Giêsu rằng: “Lạy Ngài, chúng con ở đây, thật là hay! Nếu Ngài muốn, con xin dựng tại đây ba cái lều, Ngài một cái, ông Môsê một cái, và ông Êlia một cái.”
Ông còn đang nói, thì kìa có một đám mây sáng ngời bao phủ các ông, và kìa có tiếng từ đám mây phán rằng: “Ðây là Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Người. Các ngươi hãy vâng nghe lời Người!” Nghe vậy, các môn đệ kinh hoàng, ngã sấp mặt xuống đất.
Bấy giờ, Ðức Giêsu lại gần, chạm vào các ông và bảo: “Trỗi dậy đi, đừng sợ!” Các ông ngước mắt lên, không thấy ai nữa, chỉ còn một mình Ðức Giêsu mà thôi. Ðang khi thầy trò từ trên núi xuống, Ðức Giêsu truyền cho các ông rằng: “Ðừng nói cho ai hay thị kiến ấy, cho đến khi Con Người từ cõi chết trỗi dậy.”
Suy niệm:
Khi đến miền Xêdarê Philípphê, Đức Giêsu đã nói riêng với các môn đệ
về những gì đang chờ đợi Ngài ở Giêrusalem (Mt 16,21).
Ngài sẽ phải chịu nhiều đau khổ, sẽ bị giết, rồi được trỗi dậy.
Lời Ngài nói làm các ông sững sờ, và Phêrô vội vã can ngăn.
Nhưng Đức Giêsu còn đi xa hơn khi nói về thân phận các môn đệ.
Nếu họ muốn đi theo Thầy, làm môn đệ của Thầy,
họ cũng phải chịu chung số phận với Thầy,
chấp nhận mất cả mạng sống mình vì Thầy (Mt 16,24-26).
Chắc hẳn sau cuộc nói chuyện này, bầu khí khá buồn và căng thẳng.
Bóng tối của cái chết làm mọi sự trở nên nặng nề.
Sáu ngày sau, Đức Giêsu dẫn ba môn đệ thân tín lên ngọn núi cao.
Đó là các ông Phêrô, Giacôbê và Gioan (Mt 17,1).
Chính ở đây các ông đã có một kinh nghiệm không thể nào quên.
Bao năm sau, Phêrô vẫn nhớ như in điều ông đã thấy:
“chúng tôi đã được chứng kiến vẻ uy phong lẫm liệt của Người.”
Và ông cũng không thể quên điều ông đã nghe:
“‘Đây là Con của Ta, người Con Ta yêu dấu, Ta hết lòng quý mến.’
Tiếng đó, chính chúng tôi đã nghe thấy từ trời phán ra,
khi chúng tôi ở với Người trên núi thánh” (2 Pr 1,16-18).
Kinh nghiệm này đã xóa đi phần nào nỗi buồn phiền lo âu,
và đem lại sự ủi an nâng đỡ cho các môn đệ.
Sau biến cố này, các ông hiểu Thầy mình là ai.
Chính Thiên Chúa chứng nhận Thầy là Người Con yêu dấu,
dù Người Con ấy sắp chịu chết như Người Tôi Trung đau khổ (Is 42,1).
Khi thấy Thầy Giêsu chói lòa rực rỡ, nơi khuôn mặt và nơi y phục,
thấy hai ông Môsê và Êlia hiện ra đàm đạo với Thầy,
Phêrô quá đỗi hạnh phúc, chỉ muốn ở lại mãi trên ngọn núi này.
Ông quên rằng cuộc đời Thầy Giêsu gắn liền với những ngọn núi.
Thầy đã ở trên núi để chịu quỷ cám dỗ, đã giảng Bài Giảng trên núi đầu tiên.
Núi là nơi Thầy cầu nguyện và chữa bệnh cho đám đông (Mt 14,23; 15,29).
Hôm nay, Thầy được biến đổi hình dạng trên ngọn núi này,
Nhưng Thầy còn phải lên núi Ô-liu để làm chọn lựa cuối (Mt 26,36-46),
còn phải lên núi Sọ để hiến mạng sống mình (Mt 27,33),
để rồi cuối cùng hiện ra như Đấng phục sinh cho môn đệ trên núi (Mt 28,16).
Sau những giây phút ngất ngây của trải nghiệm thiêng liêng,
ba môn đệ sẽ phải xuống núi cùng với Thầy,
để cùng Thầy sẽ trèo lên những ngọn núi khác (Mt 17,9).
Mùa Chay là thời gian ta cùng lên núi với Thầy Giêsu.
Núi cao làm lòng ta thanh thoát nhẹ nhàng.
Nơi đây ta thấy được khuôn mặt bừng sáng rực rỡ của Thầy Giêsu,
nghe được lời Thiên Chúa Cha nhủ bảo,
và cảm được sự hiện diện của Thiên Chúa bao bọc như đám mây.
Hôm nay, Chúa Giêsu đã phục sinh vinh hiển,
nhân tính của Ngài tỏa sáng, vĩnh viễn và trọn vẹn trên thiên quốc.
Chính khi vâng nghe và sống lời của Chúa Giêsu
mà ta được tham dự vào sự biến đổi sáng láng như Ngài.
Đời kitô hữu gồm nhiều cuộc biến hình, bắt đầu từ ngày được rửa tội.
Chúng ta đã được gọi là con yêu dấu, đã được mang tấm áo trắng tinh,
đã được đặt vào tay ngọn nến sáng.
Làm sao để khuôn mặt của tôi dần dần tỏa sáng như khuôn mặt Chúa?
Làm sao để tôi trở nên hình ảnh trung thực của Đấng đã dựng nên tôi?
Cầu nguyện
Lạy Chúa Giêsu, xin biến đổi con,
Xin biến đổi con từ từ qua cầu nguyện.
Mỗi lần con thấy Chúa,
xin biến đổi ánh mắt con.
Mỗi lần con rước Chúa,
xin biến đổi môi miệng con.
Mỗi lần con nghe lời Chúa,
xin biến đổi tai con.
Xin làm cho khuôn mặt con ngời sáng hơn
sau mỗi lần gặp Chúa.
Ước chi mọi người thấy nét tươi tắn của Chúa
trong nụ cười của con,
thấy sự dịu dàng của Chúa,
trong lời nói của con.
Thế giới hôm nay không cần những kitô hữu
có bộ mặt chán nản và thất vọng.
Xin cho con biết nhẫn nại và can đảm
cùng đi với Chúa và với tha nhân
trên những nẻo đường gập ghềnh. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Để lại một phản hồi