Thầy không một mình: Thứ Hai Tuần VII Phục Sinh (Ga 16, 29-33)

Bài Ðọc I: Cv 19, 1-8

“Anh em tin mà đã nhận Thánh Thần chưa?”

Trích sách Tông đồ Công vụ.

Xảy ra là khi Apollô ở Côrintô, thì Phaolô đi miền thượng du, rồi đến Êphêxô gặp một số môn đồ, và ngài hỏi họ: “Anh em tin mà đã nhận Thánh Thần chưa?” Họ trả lời: “Nguyên việc có Thánh Thần hay không, chúng tôi cũng chưa nghe nói”. Ngài lại hỏi: “Vậy các ngươi đã chịu phép rửa của ai?” Họ thưa: “Phép rửa của Gioan”. Phaolô liền bảo: “Gioan thanh tẩy dân chúng bằng phép rửa sám hối mà rằng: Hãy tin vào Ðấng sẽ đến sau ông, tức là Ðức Giêsu”. Nghe vậy, họ đã chịu phép rửa nhân danh Chúa Giêsu. Và khi Phaolô đặt tay trên họ, thì Thánh Thần đến ngự xuống trên họ, họ liền nói được nhiều thứ tiếng và nói tiên tri. Tất cả đàn ông chừng mười hai người.

Ngài vào hội đường, và trong suốt ba tháng, Ngài mạnh dạn rao giảng, tranh luận và thuyết phục về nước Thiên Chúa.

Ðó là lời Chúa.

Đáp Ca: Tv 67, 2-3. 4-5ac. 6-7ab

Ðáp: Chư quốc trần ai, hãy ca khen Thiên Chúa.

Xướng: 1) Thiên Chúa đứng lên, quân thù của Người tan rã, và những kẻ ghét Người chạy trốn khỏi long nhan. Như làn khói toả, chúng rã tan, như mẩu sáp ong gần lửa chảy ra, những đứa ác nhân tiêu vong trước nhan Thiên Chúa.

Ðáp: Chư quốc trần ai, hãy ca khen Thiên Chúa.

2) Những người hiền đức mừng rỡ hỉ hoan, trước nhan Thiên Chúa họ mừng vui sung sướng. Hãy hát mừng Thiên Chúa, hãy đàn ca danh Người, danh hiệu Người là Chúa, hãy mừng rỡ hân hoan trước nhan Người.

Ðáp: Chư quốc trần ai, hãy ca khen Thiên Chúa.

3) Là Cha kẻ mồ côi, là Ðấng bênh vực người quả phụ, Thiên Chúa ngự trong thánh điện của Người. Thiên Chúa tạo nhà cửa cho những người bị bỏ rơi, dẫn đưa những người tù tội ra nơi thịnh đạt.

Ðáp: Chư quốc trần ai, hãy ca khen Thiên Chúa.

Alleluia: Mt 28,19.20

Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Các con hãy đi giảng dạy muôn dân: Thầy sẽ ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế”. – Alleluia.

Phúc Âm: Ga 16, 29-33

“Hãy can đảm lên, Thầy đã thắng thế gian”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.

Khi ấy, các môn đệ thưa Chúa Giêsu rằng: “Ðúng thế, bây giờ Thầy nói rõ ràng, và không dùng dụ ngôn nữa. Bây giờ chúng con biết rằng Thầy biết mọi sự, không cần có ai hỏi Thầy nữa. Bởi đó chúng con tin Thầy bởi Thiên Chúa mà ra”. Chúa Giêsu đáp lại các ông: “Bây giờ các con mới tin ư? Này đến giờ, và đã đến rồi, các con sẽ tản mát mỗi người một ngả, bỏ mặc Thầy một mình. Nhưng Thầy không ở một mình đâu, vì có Cha hằng ở với Thầy. Thầy nói với các con những điều đó để các con được bình an trong Thầy. Giữa thế gian, các con sẽ phải đau khổ, nhưng hãy can đảm lên, Thầy đã thắng thế gian”.

Ðó là lời Chúa.

Suy niệm:

Cô đơn trên đời là điều ai cũng sợ.

Phải chăng vì người ta không được dựng nên để sống một mình?

Chẳng phải chỉ người trẻ mới sợ cô đơn và tìm cách tránh né.

Người già cũng sợ không kém .

Người ta sợ đi về thế giới bên kia một mình.

Trong thân phận làm người, Đức Giêsu cũng phải đối diện với nỗi cô đơn.

Ngài không lập gia đình, không có một người bạn đời để chia sẻ.

Bù lại, Ngài có những người thân yêu ở làng Nazareth.

Nhưng ngay cả cha mẹ Ngài cũng không hiểu hết được Ngài (Lc 2, 50).

Khi đi rao giảng Tin Mừng, Ngài có những người bạn mới là các môn đệ.

Tiếc thay, họ không phải là những người luôn luôn hiểu Ngài.

Ngài muốn chia sẻ cho họ tất cả cái riêng tư giữa Ngài với Cha.

Nhưng họ chưa đủ sức kham nổi.

Đức Giêsu không phải là người thích cô đơn, khép kín.

Ngài dễ đến với dân chúng, với mọi hạng người.

Ngài gặp gỡ họ, loan Tin Vui, và cho họ được tâm thân an lạc.

Các bệnh nhân, tội nhân, trẻ em, phụ nữ,

cũng không ngại đến với Ngài để trò chuyện hay chia sẻ một bữa ăn.

Dù vậy tìm được một sự đồng cảm trọn vẹn nơi con người

vẫn là điều khó đối với Đức Giêsu,

bởi lẽ Ngài còn thuộc về một thế giới khác trên cao.

Ngài mãi mãi là một màu nhiệm đối với trí khôn hạn hẹp của con người.

Chỉ khi trở về với nguồn cội đời mình,

Đức Giêsu mới ra khỏi được nỗi cô đơn trống trải ấy.

“Tôi không (xét đoán) một mình, nhưng có tôi và Đấng đã sai tôi” (Ga 8, 16).

Chính vì Đức Giêsu luôn nói và làm mọi sự theo ý Cha,

nên Ngài chẳng bao giờ cô đơn .

“Đấng đã sai tôi vẫn ở với tôi; Người không để tôi một mình,

vì tôi luôn làm những điều đẹp ý Người” (Ga 8, 29).

Vào giây phút chia ly này, khi Đức Giêsu biết điều sắp xảy đến:

“Anh em sẽ bị phân tán mỗi người mỗi ngả, và để Thầy một mình.

Nhưng Thầy không một mình đâu, vì Chúa Cha ở với Thầy” (c. 32).

Đức Giêsu không cô đơn trong cuộc sống,

mà ngay cả khi Ngài kêu lớn tiếng trên thập giá :

“Lạy Thiên Chúa tôi, tại sao Chúa bỏ tôi?” (Mc 15, 34),

lúc đó lại là lúc Đức Giêsu gần Cha hơn cả, kết hợp với Cha hơn cả.

Đức Giêsu thực sự chẳng bao giờ cô đơn tuyệt đối,

vì Cha thực sự chẳng bao giờ bỏ Ngài,

và Ngài cũng chẳng bao giờ bỏ Cha.

Chúng ta xin được ơn dám chịu cô đơn trước thế gian tội lỗi,

để được một mình với Chúa.

Cầu nguyện:

 

Giữa những ồn ào của đám đông,

giữa những sôi nổi của thành công

và ê chề của thất bại,

xin dành một cõi rất riêng cho Giêsu.

 

Giữa những đam mê quay cuồng,

giữa những khát khao thèm muốn

và những trói buộc của sợ hãi, âu lo,

xin giữ một cõi rất riêng cho Giêsu.

 

Giữa lúc bị cuộc đời từ khước,

giữa lúc bơ vơ đi trong đêm mênh mông,

chẳng có ai để cậy dựa,

xin trở về với cõi riêng bên Giêsu,

để một mình ở đó,

trầm lắng và bình an. Amen.

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.


*