|
Trả lời: Khi nói đến việc cử hành nghi thức sám hối và hòa giải cộng đồng hay tập thể (rite of communal penance and reconciliation), thì cần phân biệt 2 trường hợp sau đây:
I- Vào những dịp có đông người xưng tội như mùa Vọng (Advent) và mùa Chay (Lent), nhiều giáo xứ thường cử hành nghi thức sám hối cộng đồng (communal penance) trong đó giáo dân được tập trung lại trong nhà thờ để nghe các bài Kinh thánh nói về sự sám hối và ơn tha thứ của Chúa qua bí tích hòa giải (reconciliation). Linh mục chủ sự sẽ giảng qua về ý nghĩa sám hối và hòa giải để giúp mọi người hồi tâm xét mình và đọc kinh ăn năn tội chung (act of contrition). Sau đó mọi người sẽ đi xưng tội riêng với linh mục (individual confessions), nghe lời khuyên, nhận việc đền tội và lãnh ơn tha thứ (absolution)trong tòa giải tội. Sau đó cùng nhau tham dự phần kết thúc buổi sám hối chung và ra về. Dĩ nhiên cần có nhiều linh mục ngồi tòa trong những dịp này.
Đây là hình thức sám hối và hòa giải cộng đồng khá thông thường ngày nay trong nhiều giáo xứ ở Mỹ.
II- Xưng tội và tha tội tập thể (general confession and general absolution):
Tuy nhiên, có những trường hợp không cho phép hối nhân có thì giờ xưng tội riêng với linh mục. Thí dụ, trong vùng đang có chiến tranh khốc liệt diễn ra, hay trong những tai biến bất ngờ như đắm tầu, tai nạn phi cơ, động đất, sóng thần (tsunami) v.v khiến nhiều người lâm cơn nguy tử mà không còn kịp giờ để xưng tội riêng với linh mục, hay không đủ linh mục để giải tội riêng cho từng người được. Trong những trường hợp khẩn trương này, giáo luật cho phép như sau:
Luật số 961:
triệt 1: Không thể ban ơn xá giải chung một lần cho nhiều người khi chưa có xưng tội cá nhân trước, trừ trường hợp:
1- khi gần cơn nguy tử và một linh mục hay nhiều linh mục không có đủ thì giờ nghe từng hối nhân xưng tội.
2- khi có sự khẩn thiết trầm trọng, nghĩa là, khi có số đông hối nhân nhưng không có đủ cha giải tội để nghe từng người xưng tội hợp lệ trong một thời gian thích đáng đến nỗi hối nhân phải thiệt mất ơn xá giải hay không được rước lễ. Tuy nhiên không được coi là có sự khẩn thiết thực sự khi không có đủ linh mục giải tội chỉ vì có số đông người muốn xưng tội như trong các dịp đại lễ hay hành hương.
Giáo lý của Giáo Hội cũng dạy rằng: “Trong những trường hợp có tính nghiêm trọng, thì có thể cử hành nghi thức hòa giải cộng đồng với việc xưng tội và tha tội tập thể (general confession and general absolution). Lý do nghiêm trọng này có thể là cơn nguy tử gần kề mà không có đủ thời giờ cho hối nhân xưng tội riêng với linh muc. Lý do nghiêm trọng cũng có thể là có quá nhiều người muốn xưng tội nhưng không có đủ linh mục để giải tội riêng trong một thời lượng hợp lý khiến cho nhiều hối nhân không được lãnh ơn bí tích và rước lễ trong một thời gian dài mà không vì lỗi của họ. Trong trường hợp này, việc lãnh ơn tha tội chung (tập thể) chỉ hữu hiệu với điều kiện hối nhân phải có ý muốn đi xưng các tội trọng trong thời gian đòi hỏi. Giám mục địa phận là vị thẩm phán quyết định những điều kiện nào cho phép tha tội tập thể. Con số đông tín hữu kéo đến nhân dịp các lễ trọng, hoặc trong các dịp hành hương, không được coi là trường hợp khẩn trương nghiêm trọng.” (SGLGHCG, số 1483)
Nói rõ hơn, chỉ trong trường hợp thực sự khẩn trương như có tai nạn khiền nhiều người có thể nguy tử , hoặc trong một giáo xứ có quá đông người muốn xưng tội trong những dịp lễ Giáng Sinh , Phục Sinh mà một mình cha xứ không có đủ giờ để giải tội cá nhân cho từng người được thì có thể xin phép Đức Giám Mục đia phương để của hành nghi thức tha tội tập thể.
Nghĩa là việc xưng và tha tội tập thể chỉ được cử hành hợp pháp trong những hoàn cảnh mà giáo lý, giáo luật cho phép cùng với chỉ dẫn cụ thể của Giám mục giáo phận mà thôi. Nói khác đi, khi không có lý do chính đáng theo giáo luật và qui định của Đấng bản quyền địa phương, thì không ai được tự tiện cử hành thể thức bất thường này.Nghĩa là, không giáo xứ nào, dù là thuộc địa phận hay thuộc Dòng tu, hoặc cá nhân linh mục nào được tùy tiện gom nhiều người lại để cử hành bí tích hòa giải tập thể ngoài những hoàn cảnh mà giáo lý, giáo luật cho phép như đã nói ở trên.
Điều quan trọng cần lưu ý là cho dù được tha tội chung hay tập thể (general absolution) trong một trường hợp khẩn trương hay nguy tử, nhưng nếu hối nhân biết mình có tội trọng đang khi lãnh ơn tha tội tập thể, thì vẫn buộc phải đi xưng tội riêng sau khi cơn nguy tử hay hoàn cảnh khẩn trương đã trôi qua (đọc kỹ câu giáo lý ghi trên)
Tóm lại, việc xưng tội cá nhân, nhất là xưng các tội trọng là việc cần thiết để được lãnh ơn tha thứ của Chúa qua tác vụ của Giáo Hội, thể hiện cụ thể qua tác vụ của linh mục có nặng quyền (faculty) tha tội nhân danh Chúa Kitô (in persona Christi).
Giáo Hội nói rõ: “thú nhận tội mình với linh mục là một phần chủ yếu của bí tích giải tội. Khi xưng tội, hối nhân phải kể ra tất cả các tội trọng mà mình đã phạm sau khi xét mình cách nghiêm chỉnh, dù các tội này rất kín đáo và chỉ phạm đến hai giới răn sau cùng của bản Thập giới; bởi vì các tội này làm cho linh hồn bị thương tổn hơn hết và nguy hiểm hơn các tội ta phạm mà người khác biết rõ.” (Sđd, số 1456).
Việc xưng tội và tha tội tập thể chỉ là trường hợp hạn hữu được phép cử hành trong những hoàn cảnh thật hạn hữu mà thôi.
LM Phanxicô Xaviê Ngô Tôn Huấn
Để lại một phản hồi