ĐTC nhắn nhủ với các bạn trẻ đừng để khó khăn khủng hoảng làm mình ngã gục, và hãy luôn biết rằng Thiên Chúa ban ơn để chúng ta có thể chịu đựng, đứng dậy, tiếp tục bước đi trong cuộc sống.
Vào quá 5 giờ chiều 22-09, sau khi viếng đền thánh Đức Mẹ Từ Bi, ĐTC lên xe mui trần đi dọc quãng đường dài gần 3 cây số để tiến về nhà thờ chính tòa thánh Stanislao và Ladislao ở thủ đô Vilnius. Dọc đường có đông đảo tín hữu đứng hai bên đường để chào ngài. Tại quảng trường trước nhà thờ chính tòa vào lúc 5 giờ rưỡi chiều, ĐTC đã gặp gỡ hàng ngàn người trẻ tụ tập tại đây.
Vai trò của cộng đoàn trong đời sống đức tin
Buổi gặp gỡ bắt đầu với chứng từ đầu tiên của Monika Midveryte, một cô gái đã trải qua những đau khổ trong thời niên thiếu, nhưng nhờ tinh thần sống động của một cộng đoàn giáo xứ, cô đã vượt qua được những đau khổ, hòa giải với chính mình và với cha mình, và nhận ra ý nghĩa của đức tin trong đời sống.
Monika đã nhận được đức tin từ bà ngoại của cô, người đã dạy cô cầu nguyện, đọc kinh Mân Côi chung với bà mỗi buổi chiều và tham dự Thánh lễ ở nhà thờ, từ khi cô còn thơ bé. Bà của Monika đóng vai trò quan trọng trong đời sống đức tin của cô. Cô chia sẻ: “Đối với tôi, bà tôi là sự phản chiếu không giới hạn về tình yêu của Thiên Chúa: bà trung thành với đức tin cho đến chết, bằng vô vàn hy sinh dành cho Chúa và bằng cái chết thánh thiện của bà.”
Khi Monika còn nhỏ, Monika hay bị cha đánh đập nên trở nên thù ghét ông. Cô đi tìm tình yêu thương bên ngoài gia đình và cố gắng sống hợp với tiêu chuẩn thời đại: mặc hàng hiệu, uống rượu, vv. Nhưng vẫn không tìm được tình cảm đích thật. Tinh thần sống động và hiếu khách của mồt giáo xứ: giáo dân vui cười, linh mục giảng rõ ràng, cộng đoàn đơn giản thành thật, đã giúp mẹ con cô tìm lại đức tin. Dần dần Thiên Chúa đã mở cửa trái tim cô. Monika kể: “Thiên Chúa đã bắt đầu chữa lành các vết thương của tôi, đặc biệt qua việc chầu Thánh Thể. Xưng tội cũng là một bước tiến quan trọng. Rồi đến lúc tôi cũng hiểu ra rằng đi theo con đường đức tin thì không thể ghét cha của mình.” Cô không bao giờ còn oán ghét ông nhưng chỉ cảm thấy thương xót và cầu nguyện nhiều để ông hoán cải và được cứu độ.
Monika kết luận rằng: “Quan sát tất cả những tình cảnh này tôi thấy tầm quan trọng của cộng đoàn đối với đức tin của tôi. Ngay cả khi tôi biết Chúa Giêsu, một mình thì khó có thể chống lại. Tôi đã tìm thấy những người bạn của đức tin, cùng với họ chúng tôi phục vụ, chúng tôi lớn lên, chúng tôi gần gũi nhau. Không cần giả tạo tí nào để làm hài lòng ai đó… Ngay cả trong những thời khắc khó khăn, trái tim tôi đầy mây đên và tôi cảm thấy như Thiên Chúa đang ngủ, tôi biết rằng điều quan trọng nhất là Chúa Giêsu đang ở trên con thuyền của cuộc đời tôi.”
Chứng từ thứ hai được trình bày tại cuộc gặp gỡ là của anh Jonas, một người trẻ kết hôn được 11 năm. Jonas chia sẻ về đức tin anh đã tìm được khi gặp thử thách của bệnh tật. Anh nói: “Chúng ta thường tìm kiếm Chúa trong những lúc cuộc sống gặp khó khăn, nhưng khi gặp may mắn và có tất cả thì lại không nhớ đến Chúa.”
“Tại sao bệnh tật xảy ra với tôi? Ai có tội trong chuyện này? Tôi phải sống với căn bệnh thế nào đây?” Đó là những câu hỏi khi Jonas mới mắc bệnh. Nhưng cũng chính thời gian này, anh đã có nhiều cơ hội để hiểu cách sâu xa ý nghĩa và tầm quan trọng của lời thề hứa trong ngày lễ đám cưới: như thế nào là cam kết sống bên cạnh người bạn đời của mình khi anh ta hay cô ta phải đi trên hành trình qua những vấn đề, bệnh tật, khó khăn, và luôn được người bạn đời của mình đồng hành thì quan trọng thế nào. Cuối cùng, Jonas khám phá ra: “Từng bước từng bước, Thiên Chúa luôn hiện diện hơn nữa trong gia đình chúng tôi.”
Tin tưởng vào Chúa và tin rằng Chúa hoạt động trong những điều bé nhỏ nhất trong cuộc sống hàng ngày
Hiện nay, mỗi tuần 3 lần Jonas phải đi lọc máu và mọi hoạt động khác hoặc giờ rảnh rỗi đều phải sắp xếp theo lịch lọc máu này. Nhưng muốn chia sẻ rằng mình đang sống thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc sống; nó không có nghĩa là không có khó khăn, nhưng anh phó thác nơi Chúa và biết rằng Người có một kế hoạch cho anh. Anh hy vọng điều tốt đẹp những cũng chấp nhận mọi tình huống. Anh nói: “Thiên Chúa và gia đình là đá tảng cho tôi tựa vào, là niềm hy vọng và sự trợ giúp của tôi, trong vui mừng cũng như khi đau khổ. Đối với Jonas, đức tin cũng có nghĩa là nhận ra những dấu chỉ vô hình của thánh ý Chúa. Đối với tôi, điều quan trọng nhất chính là sự tin tưởng vào Chúa và ý tưởng Chúa hoạt động trong những điều bé nhỏ nhất trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, nhưng cũng biết rằng không có điều gì xảy ra ngoài ý Chúa và chúng ta phải biết tìm cách nhìn thấy sự hiện diện của Chúa trong mỗi ngày sống của mình.”
Anh Jonas kết luận: “Thiên Chúa thường tỏ mình trong những phép lạ nhỏ hàng ngày, khi chúng ta có thể sống thành công mỗi ngày sống của mình. Người không hiện diện tỏ tường trong mỗi biến cố; chúng ta không luôn luôn có thể nhận ra Người; nhưng phúc cho những ai tin dù không thấy. Tôi tin và tín thác nơi Chúa.”
Đừng để mình bị kinh hoàng và bất hạnh đánh gục. Thiên Chúa ban ơn để chịu đựng, để đứng dậy, để tiếp tục bước đi trong cuộc sống
Ngỏ lời với các bạn trẻ, ĐTC đi từ chứng từ của cô Monica và anh Jonas và nhắc tới sự kiện nhà thờ chính tòa thủ đô Vilnius này nhiều lần bị hỏa hoạn tàn phá và bị sụp đổ, nhưng luôn luôn có những người quyết định tái thiết thánh đường, họ không để cho mình bị khó khăn đè bẹp, không buông xuôi hai tay. ĐTC nói:
“Cả tự do của tổ quốc các bạn cũng được xây dựng trên những người không để cho mình bị kinh hoàng và bất hạnh đánh gục. Cuộc sống, tình cảnh và cái chết của thân phụ cô Monika, và bệnh tật, lẽ ra có thể tàn phá anh Jonas, nhưng Monica và Jonas có mặt ở đây để chia sẻ kinh nghiệm của các bạn với cái nhìn đức tin, giúp chúng ta khám phá rằng Thiên Chúa đã ban cho các bạn ơn để chịu đựng, để đứng dậy, để tiếp tục bước đi trong cuộc sống”.
Ơn Chúa được ban qua những người mình gặp gỡ
ĐTC giải thích với các bạn trẻ rằng: Thiên Chúa đổ ơn thánh của Ngài xuống trên các bạn qua những người các bạn gặp trong cuộc sống, những người tốt lành đã nuôi dưỡng các bạn bằng kinh nghiệm đức tin của họ. Như trường hợp của Monica, những người ấy là bà ngoại, là mẹ, là giáo xứ Phan Sinh, họ như dòng sông Vilnia hợp với Neris ở đây, và Monica đã để cho mình được dòng ơn thánh ấy hướng dẫn. Vì Chúa cứu độ chúng ta, làm cho chúng ta trở nên thành phần một dân tộc. Không ai có thể nói “tôi tự cứu tôi”. Tất cả chúng ta đều liên kết vơi nhau.
Cả anh Jonas cũng tìm được nơi tha nhân, nơi vợ anh, nơi lời hứa trong ngày thành hôn, một động lực để tiến bước, để tranh đấu và sống. Các bạn đừng để cho thế giới này làm cho các bạn nghĩ rằng tốt hơn nên tiến bước một mình. Các bạn đừng chiều theo cám dỗ co cụm vào mình, trở nên ích kỷ hoặc hời hợt trước những đau khổ, khó khăn hoặc thành công nhất thời. Chúng ta hãy đi ngược dòng, chống lại thái độ cá nhân chủ nghĩa cô lập chúng ta, làm cho chúng ta chỉ quan tâm đến mình và háo danh, chỉ bận tâm đến hình ảnh và an sinh của mình.
Gặp gỡ và hiệp thông với tha nhân; cầu nguyện và khao khát Thiên Chúa
ĐTC khuyến khích các bạn trẻ hãy nhắm tới sự thánh thiện, đi từ cuộc gặp gỡ và hiệp thông với tha nhân, quan tâm đến các nhu cầu của họ. Căn tính đích thực của chúng ta giả thiết chúng ta thuộc về một dân tộc.
ĐTC cũng đề cao tầm quan trọng của sự cầu nguyện, lòng khao khát Thiên Chúa, đi ra khỏi chính mình, biết chiêm ngắm những gì xảy ra trong tâm hồn mình với đôi mắt của Thiên Chúa. Kinh nguyện chắc chắn cũng có thể là một kinh nghiệm về cuộc chiến đấu tinh thần, nhưng trong kinh nguyện chúng ta cũng học lắng nghe Thánh Linh, học cách phân định những dấu chỉ thời đại và phục hồi sức mạnh để tiếp tục loan báo Tin Mừng ngày nay.
Bước theo Chúa Giêsu là một cuộc phiêu lưu kỳ thú, mang lại ý nghĩa cho cuộc sống
Nhắc đến kinh nghiệm của cô Monica, ĐTC nhận xét rằng kinh nghiệm về sự giúp đỡ tha nhân cũng là một nâng đỡ cho cuộc sống chúng ta, khám phá thấy rằng cạnh chúng ta có những người đang đau khổ, bất hạnh hơn chúng ta. Monica đã kể lại sự dấn thân giúp đỡ các trẻ em khuyết tật. Nhìn thấy những yếu đuối mong manh của người khác đặt chúng ta trong thực tại, ngăn cản không để chúng ta sống trong sự khóc thương các vết thương của mình. Bao nhiêu người rời bỏ đất nước này vì thiếu cơ may công ăn việc làm! Bao nhiêu người trở thành nạn nhân bệnh trầm cảm, nạn nhân của rượu chè và ma túy! Bao nhiêu người già cô đơn, không có ai để chia sẻ hiện tại và sợ trở về với quá khứ. Các bạn có thể đáp lại các thách đố đó qua sự hiện diện của các bạn và cuộc gặp gỡ giữa các bạn và với tha nhân. Chúa Giêsu mời gọi chúng ta hãy ra khỏi chính mình, hãy liều gặp trực tiếp với những người khác! Các bạn hãy can đảm lên! Bước theo Chúa Giêsu là một cuộc phiêu liêu kỳ thú, làm cho cuộc sống các bạn đầy ý nghĩa, và làm cho chúng ta cảm thấy mình là thành phần của một cộng đoàn đang khích lệ và đồng hành với chúng ta, thúc đẩy chúng ta trong việc phục vụ.
Và ĐTC kết luận rằng: “Các bạn trẻ thân mến, đi theo Chúa Kitô thật là một điều bõ công, chúng ta đừng sợ tham gia cuộc cách mạng mà ngài đang mời gọi chúng ta: một cuộc cách mạng dịu dàng” (Evangelii gaudoium 88).
Giuse Trần Đức Anh
(VaticanNews 23.09.2018)
Để lại một phản hồi