Nghe tin cha chánh xứ tổ chức hành hương Đức Mẹ La Mã Bến Tre còn gọi là Đức Mẹ…Lộ Hình, tôi rất háo hức, đăng ký xin đi. Khoảng năm 1930, linh mục Luca Sách, chánh xứ Cái Bông đến thành lập họ đạo Sơn Đốc và tặng cho nhà thờ này bức ảnh Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp. Đến năm 1947, quân Pháp có cuộc hành quân bố ráp trong vùng, buộc 11 gia đình của họ đạo phải tản cư xuống Đầm Dơi nay thuộc xã Hưng Nhượng, huyện Giồng Trôm, tỉnh Bến Tre.
Tình hình chiến sự ngày càng ác liệt, ông trùm họ Nguyễn Văn Hạt lén vào nhà thờ đem bức ảnh về nhà mình, sau đó đưa cho con trai cất giữ. Năm 1949 họ đạo Bầu Dơi thành lập và được đức cha Phero Martino Ngô Đình Thục đặt tên mới là họ đạo La Mã.
Ngày 02/2/1950 quân Pháp lại bố ráp và trong lần chạy loạn này, một giáo dân mang tấm ảnh đi nhưng không hiểu vì lý do gì đã bị rớt xuống sông. Khoảng 03 tháng sau, một tín đồ đạo Cao Đài đi mò cua bắt ốc…vô tình vớt được đưa lại cho ông Thành con trai của ông trùm Hạt. Bức ảnh Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp nằm trong bùn mấy tháng nên đã không còn hình ảnh gì nữa, được ông thành gác lên mái lá ( chắc để…chữa dột ? ).
Ông Hạt trong lần đến thăm người con trai thấy vậy bèn đem về nhà đặt trên tủ thờ vì vẫn nghĩ đó là ảnh Đức Mẹ dù không còn hình ảnh gì cả. Quân Pháp trong một trận càn tiếp đó chạy ca nô dọc bờ kinh, bắn phá bừa bãi vào nhà dân. Nhà ông Hạt cũng như các nhà khác gần bên cũng bị bắn tơi tả nhưng duy chỉ có bàn thờ và ảnh Đức Mẹ thì không hề hấn gì.
Sau đó ít lâu thì có hiện tượng lạ xảy ra, ảnh Đức Mẹ dần dần hiện rõ, duy chỉ có triều tiên trên đầu Đức Mẹ và Chúa Giê Su thì chưa hiện lên, đó là phép lạ lần thứ nhất.
Sau sự kiện này, ông Hạt đã đưa bức ảnh vào nhà thờ họ và từ đó tin đồn về sự lạ được lan ra, nhiều giáo dân và cả lương dân quanh vùng đến đọc kinh xin khấn đều được chữa khỏi.
Ngày 15/8/1951, lễ Đức Mẹ Mông Triệu, Lm quản xứ đã cung nghinh bức ảnh từ họ đạo La Mã đến họ đạo Cái Sơn. Trong thời gian tổ chức lễ, các giáo dân lại chứng kiến bức ảnh một lần nữa biến đổi: Mũ triều thiên trên đầu Đức Mẹ và Chúa Giê Su hiện ra cách rõ ràng, đây là phép lạ lần thứ hai.
Lịch sử Giáo Hội ghi nhận nhiều lần Đức Mẹ hiện ra, chẳng hạn Lộ Đức năm 1858 với Bernadette, năm 1917 với ba trẻ chăn chiên, Phatima. Tại La Vang và Trà Kiệu những năm cấm đạo dữ dội nhất thời Minh Mạng, Tự Đức …
Trong những lần như thế, Đức Mẹ đều thể hiện lòng lân tuất vô bờ của Ngài với con cái trong cơn nguy khốn và rồi kể từ đó những Trung Tâm Hành Hương đã được khai sinh để cho giáo dân khắp nơi tuốn về kính viếng, xin ơn. Đức Mẹ…Lộ Hình La Mã, Bến Tre ngày nay là một trong ba Trung Tâm Hành Hương được Giáo Hội công nhận.
Ý nghĩa việc hành hương chính là để cho ta trở về quê hương chân thật là Nước Thiên Đàng đời đời. Trên con đường trở về ấy, chắc chắn chúng ta không thể thiếu vắng Đức Mẹ là Đấng cầu bầu, chở che.
Mặc dầu không thể thiếu vắng Mẹ nhưng rất nhiều khi, người Công Giáo chúng ta lại không nhận ra điều hệ trọng ấy. Điều này cũng giống như một đứa con thơ làm sao không cần đến bầu sữa và tình thương của người mẹ ?
Còn nhớ vào khoảng tháng 7 hay 8 năm 1964, trước khi đổi từ QĐ II ( Plei ku ) về SĐ 23 ( Banmethuot ) tôi có 07 ngày phép về thăm nhà. Vào những ngày tháng sau đảo chính 1/11/1963, Sai Gòn như trong một…chảo lửa sôi sục. Giữa Phật giáo và Công giáo hừng hực bầu khí đấu tranh. Miền Trung ( Huế ) bàn thờ Phật …xuống đường. Giáo dân Thanh Bồ ( Đà Nẵng )…quyết chiến !.
Ngay ngày phép thứ hai, tôi cùng với một người bạn thân ( Tịnh ) cũng…mò lên tham dự biểu tình lớn gồm đa số là giáo dân các miền Hố Nai, Gia Kiệm, Chí Hòa, Xóm Mới….đổ về chật cứng con phố Lê Lợi, Nguyễn Huệ, Lê Thánh Tôn…hướng về khán đài trước trụ sở Quốc Hội.
Dưới đất khí thế hừng hực, còn trên trời thì bầu trời xám xịt u ám báo hiệu cơn mưa, bỗng chốc tiếng hát từ loa phóng thanh vang lên bi thiết:
“ Mẹ ơi ! Đoái thương xem nước Việt Nam,
Trời u ám, chiến tranh điêu tàn…
Mẹ hãy giơ tay ban phúc bình an
Cho Việt Nam qua phút nguy nan…
Những ca từ của bài hát vỏn vẹn có mấy câu như thế được lập lại vài lần đã khơi dậy một mối đồng cảm sâu xa về cái thảm trạng của đất nước khi ấy, dâng lên Đức Mẹ, mong cho hòa bình đến trên quê hương đất nước thoát khỏi nạn binh đao khói lửa….Mãi về sau mới được biết tác giả bài hát đã đi vào dĩ vãng xa xôi ấy là của nhạc sĩ Hải Linh, một tên tuổi lớn của dòng nhạc Công Giáo ?
Thế nhưng thực tế đời sống có được như lời cầu đâu ? Chiến tranh ngày càng lan rộng, khốc liệt, quân Mỹ đổ vào VN ngay trong năm ấy để sẵn sàng cho một cuộc chiến…vô vọng.
Mấy ngày sau tôi trở về đơn vị và mãi đến hơn mười năm sau, lúc 11 giờ sáng ngày 30 tháng 4/75 mới…rã ngũ trở về với ngày tháng gian khổ đói nghèo vất vả nương rẫy, ngô khoai !
Chiến tranh quả thật đã chấm dứt, không còn pháo kích, bom rơi đạn nổ, ngao ngán với những tin chiến cuộc trên các làn sóng phát thanh, truyền hình…Hòa bình chẳng thấy đâu chỉ thấy lòng người ly tán, sự thù hận được bên thắng cuộc khơi lên bằng các trại gọi là…cải tạo khiến bao gia đình đổ vỡ, nát tan !!!
Tuy nhiên trong cái hoàn cảnh dường như vô vọng ấy thì sự hồi sinh đã nhen nhóm để rồi ngày càng được khơi lên như đốm lửa trong đám tro tàn. Nói rõ hơn, chỉ trong gian khó, con người mới tìm ra ý nghĩa của đời mình.
Bản thân tôi ngày ấy so với vô vàn vô số người khác, kể cả những ông bạn thân thời niên thiếu, kẻ thì đi tù, kẻ thì vượt biên chết mất xác ngoài biển thì kể ra mình vẫn còn… hạnh phúc lắm. Tuy nhiên niềm hạnh phúc lớn lao nhất của tôi đó là tìm ra ý nghĩa chân thực của đời sống sau khi đã trải qua vài lần vấp ngã.
Nhờ ơn Đức Mẹ, tôi gặp được Pháp Môn Tịnh Độ, Đại Thừa Phật giáo qua phép lần hạt Mân Côi. Đức Mẹ…Lộ Hình, trước hết để dành cho giáo dân xóm đạo mà đức cha Phê rô Martino đặt tên cho là họ đạo La Mã qua một tín đồ đạo Cao Đài…vô tình lượm được khi mò cua bắt ốc.
Đúng ra thì không có cái chi gọi là…vô tình kể cả trong lãnh vực đời thường cũng như tâm linh. Việc tôi…trở lại cũng vậy cũng là nhờ ơn Đức Mẹ, Ngài đã theo đuổi, gìn giữ bảo bọc tôi không biết từ bao giờ. Nhưng cụ thể là trong một buổi tối kia sau khi trở lại được ít lâu cùng với ông trùm khu đi đọc kinh xóm, tôi đã bắt gặp ánh mắt nhân từ, từ ảnh Trái Tim Đức Mẹ dường như đang chăm chú nhìn. Từ ngày ấy đến nay đã gần 40 năm không một ngày nào mà tôi không lần ít nhất là một Chuỗi Mân Côi.
Trên đường trở về từ Trung Tâm Đức Mẹ HCG Lộ Hình tối qua, đi cùng chuyến xe với ông trùm Dương, ông đề nghị cả nhóm lần hạt luôn cả ba Mùa Vui, Thương, Mừng. Xe vẫn lao đi vùn vụt trong màn đêm, những ánh đèn điện lấp loáng thoáng hiện thoáng ẩn cùng những lời kinh Kính Mừng, Thánh Maria nối tiếp của những bà Trà Cổ hôm nay nghe mới…khỏe khoắn và ấm áp làm sao !
Phùng Văn Hóa
Để lại một phản hồi