Lời Chúa: Lc 4, 21-30
Hôm ấy, sau khi đọc sách ngôn sứ Isaia, Ðức Giêsu lên tiếng nói trong hội đường Nadarét rằng: “Hôm nay đã ứng nghiệm lời Kinh Thánh quý vị vừa nghe.” Mọi người đều tán thành và thán phục những lời hay ý đẹp thốt ra từ miệng Người. Họ bảo nhau: “Ông này không phải là con ông Giuse đó sao?” Người nói với họ: “Hẳn là các ông muốn nói với tôi câu tục ngữ: Thầy lang ơi, hãy chữa lấy mình! Tất cả những gì chúng tôi nghe nói ông đã làm tại Caphácnaum, ông cũng hãy làm tại đây, tại quê ông xem nào!” Người nói tiếp: “Tôi bảo thật các ông: không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình. Thật vậy, tôi nói cho các ông hay: thiếu gì bà goá ở trong nước Ítraen vào thời ông Êlia, khi trời hạn hán suốt ba năm sáu tháng, cả nuớc phải đói kém dữ dội, thế mà ông không được sai đến giúp một bà nào cả, nhưng chỉ được sai đến giúp bà goá thành Xarépta miền Xiđon. Cũng vậy, thiếu gì người phong hủi ở trong nước Ítraen vào thời ngôn sứ Êlisa, nhưng không người nào được sạch, mà chỉ có ông Naaman, người xứ Xyria thôi.”
Nghe vậy, mọi người trong hội đường đầy phẫn nộ. Họ đứng dậy, lôi Người ra khỏi thành – thành này được xây trên núi – họ kéo Người lên tận đỉnh núi, để xô Người xuống vực. Nhưng Người băng qua giữa họ mà đi.
Suy niệm:
Khi đọc bài Tin mừng hôm nay,
chúng ta sửng sốt vì thấy sự thay đổi mau chóng
của những người trong hội đường ở Nadarét.
Họ đi từ thán phục trước lời giảng của Đức Giêsu
đến chỗ phẫn nộ và muốn xô Ngài xuống vực.
Đâu là lý do gây ra sự thay đổi đột ngột như thế?
Tại sao dân làng Nadarét lại muốn làm hại Đức Giêsu?
“Ông này không phải là con trai ông Giuse đó sao?”
Đây là một câu hỏi, chờ một câu trả lời: “Đúng vậy!”
Mọi người trong hội đường đã tập trung vào Đức Giêsu,
đã chăm chú lắng nghe lời Ngài giải thích lời ngôn sứ Isaia.
Và họ đều ngỡ ngàng thán phục trước những lời ân sủng.
Lòng họ rất vui khi nghe Đức Giêsu long trọng tuyên bố:
“Hôm nay, ứng nghiệm lời Kinh Thánh quý vị vừa nghe.”
Như thế Ngài nhận mình là vị ngôn sứ được Isaia nói đến.
Ngài sẽ khai mở một Năm Toàn Xá, Năm của Tin mừng,
Năm của Tự do và Giải thoát cho những ai bị trói buộc.
Chắc có những người nghe đã tin Đức Giêsu là ngôn sứ.
Một vị ngôn sứ được Chúa cho xuất hiện ở làng Nadarét,
đây quả là niềm vui bất ngờ và là niềm hãnh diện cho làng,
một ngôi làng xưa nay ít được ai nhắc đến.
Nhưng nếu Ông Giêsu, con ông Giuse, là người làng của họ,
thì ông phải thuộc về làng này,
phải ưu tiên phục vụ cho người dân ở đây.
Đức Giêsu biết những gì đang diễn ra trong lòng của họ.
Ngài nghĩ họ sẽ nói: “Thầy lang ơi, hãy chữa lấy mình!”
Ông Giêsu ơi! hãy chữa cho người làng của mình trước đã.
Hãy làm cho dân ở đây những gì Ông đã làm ở Caphácnaum.
Đừng quên quê của Ông là Nadarét.
Hãy ở lại đây với chúng tôi, và lo cho chúng tôi.
Dĩ nhiên Đức Giêsu không thể chiều ý họ,
vì chương trình hành động của Ngài có tính phổ quát,
không bị giới hạn bởi một nhóm hay vùng miền nào.
Ngài biết dân làng sẽ phản ứng và chống đối
nếu Ngài từ chối ý muốn của họ,
nhưng Ngài phải theo ý Đấng đã sai Ngài.
Đức Giêsu biết thân phận muôn đời của một ngôn sứ:
“Không ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê của mình.”
Khi công bố lời của ngôn sứ Isaia ở hội đường Nadarét,
Đức Giêsu đâu chỉ nghĩ đến làng quê của mình.
Ngài cũng đâu chỉ giới hạn trong dân của mình là Ítraen.
Tầm nhìn và sứ mạng của Ngài là toàn thế giới,
trong đó có cả Dân Ngoại khắp tứ phương.
Ngài biết Dân Ngoại có chỗ trong trái tim Thiên Chúa.
Đức Giêsu kể hai chuyện về những người dân ngoại,
qua đó Ngài coi mình như một ngôn sứ giống với Êlia, Êlisa.
Êlia đã được sai đến với bà góa ngoại giáo vùng Xi-đôn.
Ông đã cho bà này được no đủ trong suốt thời hạn hán.
Êlisa đã chữa bệnh phong cho tướng Na-a-man người Xyri.
Viên tướng này đã được khỏi bệnh nhờ tắm ở sông Giođan.
Dân Ngoại cũng có chỗ trong tim Đức Giêsu.
Sau này Ngài sẽ chữa cho anh nô lệ của viên sĩ quan Rôma,
cho người bị quỷ ám ở vùng dân ngoại (Lc 7,1-10; 8,26-39).
Ngài ca ngợi người Samari tốt lành (Lc 10,29-37),
và người phong vùng Samari trở lại tạ ơn (Lc 17,11-19).
Bữa tiệc cánh chung gồm người từ bốn phương thiên hạ.
Dân làng Nadarét bị mất một cơ hội bằng vàng,
khi Đức Giêsu trở lại thăm họ.
Người làng cũng là ngôn sứ, là Kitô, là Con Thiên Chúa,
và cũng là chính Thiên Chúa Ngôi Lời làm người.
Chính khi họ muốn giữ Ngài cho mình thì họ mất Ngài.
Xin cho chúng ta để Chúa Giêsu là Chúa của mọi người.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
Nếu con cứ mãi bực bội
vì một lời nói thiếu tế nhị,
nếu con cứ nuôi cơn giận
vì một hành vi khiếm nhã,
thì tim con chẳng được bình an.
Nếu con cứ dằn vặt mình
vì một điều mình va vấp,
nếu con không sao chịu nổi
những sai sót của bản thân,
thì tim con chẳng được bình an.
Nếu con ưu tư phiền muộn
vì những yếu đuối của mình,
nếu con cay đắng ghen tỵ
vì những thành công của người khác,
thì tim con mãi mãi chẳng được bình an.
Lạy Chúa,
bình an là một ơn rất lớn,
vậy mà con thường dễ dàng đánh mất
chỉ vì những chuyện không đâu.
Xin giải thoát con khỏi cái tôi nặng nề,
để lòng con nhẹ nhàng thanh thản.
Xin cho tim con vui trở lại
Và chữa con khỏi mọi tổn thương.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Để lại một phản hồi