Lời Chúa: Chúa Nhật VI Phục Sinh

Bạn hữu của Thầy

Chúa Nhật VI Phục Sinh
Lời Chúa: 

 Ga 15,9-17

9Chúa Cha đã yêu mến Thầy thế nào, Thầy cũng yêu mến anh em như vậy. Anh em hãy ở lại trong tình thương của Thầy. 10Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy, anh em sẽ ở lại trong tình thương của Thầy, như Thầy đã giữ các điều răn của Cha Thầy và ở lại trong tình thương của Người. 
11Các điều ấy, Thầy đã nói với anh em để anh em được hưởng niềm vui của Thầy, và niềm vui của anh em được nên trọn vẹn.
12Đây là điều răn của Thầy: anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. 13Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình. 14Anh em là bạn hữu của Thầy, nếu anh em thực hiện những điều Thầy truyền dạy. 15Thầy không còn gọi anh em là tôi tớ nữa, vì tôi tớ không biết việc chủ làm. Nhưng Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy nghe được nơi Cha Thầy, Thầy đã cho anh em biết.
16Không phải anh em đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em, và cắt cử anh em để anh em ra đi, sinh được hoa trái, và hoa trái của anh em tồn tại, hầu tất cả những gì anh em xin cùng Chúa Cha nhân danh Thầy, thì Người ban cho anh em.17Điều Thầy truyền dạy anh em là hãy yêu thương nhau.

Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy nghe được nơi Cha Thầy, Thầy đã cho anh em biết.  (Ga 15,15)

 
Suy niệm: 

Điểm chính yếu của cả Tin Mừng hôm nay là Chúa Giêsu muốn các môn đệ biết chính Ngài đã chọn họ. Không phải chúng ta đã chọn Thiên Chúa, nhưng bởi ân sủng và tình thương, Thiên Chúa đã đến kêu gọi và tuyển chọn chúng ta. Chúng ta có thể liệt kê những điều kì diệu khi được tuyển chọn và được gọi đến:

Chúng ta được chọn để vui mừng.

Dầu đường đi của Kitô hữu có khó khăn đến đâu, trong cả hành trình lẫn mục đích, vẫn là con đường vui tươi. Trong việc phải làm, làm đúng, bao giờ cũng có niềm vui. Kitô hữu là người vui mừng, là kị sỹ luôn luôn vui cười của Chúa Giêsu. Kitô hữu u sầu là một điều mâu thuẫn. Thật sự Kitô hữu là một tội nhân, nhưng là tội nhân đã được tha thứ và cứu chuộc. Niềm vui nằm trong sự kiện đó, làm sao không vui mừng khi chúng ta đang đi trên con đường sống với Chúa Giêsu.

Chúng ta được chọn để yêu thương.

Chúng ta được sai đi vào thế gian để yêu thương nhau. Lắm khi chúng ta sống như được sai đến để thế gian tranh đua, cãi lẫy và đánh đấm nhau. Nhưng Kitô hữu đã được sai vào thế gian, để vừa sống vừa chứng minh cho người khác thấy ý nghĩa của tình yêu đối với nhau. Ở đây, Chúa Giêsu nêu ra một điều tự xưng quan trọng khác. Nếu chúng ta hỏi Ngài “Thầy lấy quyền gì mà đòi hỏi chúng tôi phải yêu thương nhau?” Ngài sẽ đáp “chẳng có tình thương nào lớn hơn là phó mạng sống vì bạn mình, và Ta đã làm như thế”. Nhiều người dạy người ta yêu mến lẫn nhau, nhưng cả cuộc đời họ cho thấy việc đó họ làm sau cùng. Chúa Giêsu ban bố một mệnh lệnh mà chính Ngài đã làm trước nhất.

Chúng ta được gọi để trở thành bạn hữu của Chúa Giêsu.

Chúa bảo Ngài không gọi các môn đệ là tôi tớ nữa, mà gọi họ là bạn hữu. Câu này có ý nghĩa cho người ta nghe lần đầu hơn là cho chúng ta ngày nay. Danh hiệu “doulos” (nô lệ, tôi tớ, đầy tớ) của Thiên Chúa không phải là một danh hiệu đáng xấu hổ, nhưng là một vinh dự lớn. Môisê là một tôi tớ của Chúa (Tl 34,5), Đavít cũng thế (88,20), Phaolô kể danh hiệu này là một vinh dự (Tt 1,1), Giacôbê cũng vậy(1,1). Những nhân vật lỗi lạc nhất trong quá khứ hãnh diện được gọi là tôi tớ của Thiên Chúa. Chúa Giêsu phán: “Ta còn một điều cao trọng hơn cho các ngươi, các ngươi không còn là tôi tớ nữa mà là bạn thân của Ta”. Chúa Cứu Thế ban tặng chúng ta một địa vị thân thiết với Ngài, mà ngay các nhân vật lỗi lạc nhất cũng không biết, cho tới khi Ngài đến thế gian.

Nhưng ý niệm làm bạn của Thiên Chúa có một bối cảnh lịch sử. Abraham là bạn của Thiên Chúa (Is 41,8), sách Khôn ngoan cho biết, sự khôn ngoan làm cho người ta trở thành bạn của Thiên Chúa. Nhưng từ ngữ này còn được minh hoạ bằng một tập tục vốn có trong triều đình các hoàng đế Lamã lẫn các vua Đông phương. Trong các triều đình ấy, có một nhóm người được chọn lọc, được gọi là bạn của vua hay hoàng đế. Họ được quyền diện kiến nhà vua bất cứ lúc nào, họ được cả quyền vào phòng ngủ của nhà vua lúc sáng sớm. Nhà vua thảo luận với họ trước khi vào bàn họp với các tướng lĩnh, các quan cai trị, các chính khách. Các bạn của nhà vua là những nhân vật có liên hệ gần gũi, thân thiết với nhà vua.

Chúng ta được gọi để làm bạn với Chúa Giêsu và với Thiên Chúa, đó là một đặc ân kì diệu. Chúng ta không còn phải đứng từ xa, nhìn chăm chú về phía Ngài và chờ đợi. Chúng ta không còn là những nô lệ ra mắt chủ, không như đám đông chỉ đứng xa nhìn thoáng bóng nhà vua đi ngang qua nhân cơ hội hết sức hiếm hoi. Chúa Giêsu đã làm một việc lạ lùng: Ngài cho phép chúng ta được sống gần gũi, thân mật với Thiên Chúa, Chúa không phải là người lạ cách biệt chúng ta, nhưng là bạn thân của chúng ta.

Chúng ta được gọi để làm bạn cộng tác với Ngài.

Chúa Giêsu không chỉ gọi và chọn chúng ta cho một loạt những đặc ân kì diệu, mà muốn chúng ta trở thành bạn cộng tác với Ngài. Theo luật Hylạp, nô lệ được định nghĩa là một dụng cụ sống, chủ chẳng bao giờ trao đổi ý kiến với nô lệ, nô lệ bị sai bảo làm việc mà không bao giờ được biết lý do. Nhưng Chúa Giêsu bảo chúng ta: “Các bạn không phải là nô lệ mà là bạn cùng cộng tác với tôi. Tôi đã nói cho các bạn biết mọi việc, Tôi đã nói cho các bạn biết tôi đang muốn gì, và tại sao tôi lại làm như thế. Tôi đã nói cho các bạn biết những gì Thiên Chúa đã nói với tôi”. Chúa Giêsu đã dành cho chúng ta vinh dự làm bạn cộng tác với Ngài, Ngài đã chia sẻ tâm sự với chúng ta, cho chúng ta biết kế hoạch, mục tiêu và kỳ vọng của Ngài. một sự lựa chọn quan trọng đang đặt ra trước mắt chúng ta. Chúng ta có thể chấp nhận, hay khước từ công việc với Chúa Cứu Thế trong công tác đưa thế gian trở về với Thiên Chúa.

Chúa chọn chúng ta để là đại sứ.

Ngài phán: “Ta đã chọn các ngươi để phái các ngươi ra đi”. Ngài không chỉ muốn tất cả ta trốn tránh thế gian, Ngài chọn chúng ta để đại diện cho Ngài trong thế gian. Khi một hiệp sỹ đến chầu vua, người ấy không muốn cả đời chỉ yến ẩm tiệc tùng và bầu bạn với nhà vua. Người ấy tâu vua rằng: “Xin hãy phái hạ thần đi làm nhiệm vụ để nhà vua và toàn dân được ích lợi”. Chúa Giêsu đã chọn chúng ta, trước hết để chúng ta đến với Ngài, sau đó là để ra đi, đến với người thế gian. Đấy là mẫu mực và nhịp điệu hằng ngày của đời sống chúng ta.

Chúng ta được chọn để làm người quảng bá.

Ngài chọn chúng ta để ra đi và đem lại kết quả, những kết quả vững bền qua mọi thời gian. Phương pháp truyền bá Kitô giáo là sống đời Kitô hữu. Phương pháp đưa người ta đến với niềm tin Kitô là chỉ cho họ thấy kết quả đời sống Kitô. Chúa Giêsu không sai chúng ta đi tranh luận để bắt thiên hạ theo Kitô giáo. Cũng không phải đe doạ để họ theo đạo, nhưng thu hút họ đến với Chúa. Chúng ta phải sống sao cho đời sống đạt kết quả kì diệu, đến nỗi người khác cũng ao ước được như thế.

Cầu nguyện: 

Lạy Chúa Giêsu, Chúa chính là tình yêu, là sức sống của mỗi người tín hữu chúng con. Xin Chúa bổ sức cho chúng con, giúp chúng con tiếp tục sống, để cho mọi người thấy rằng Ngài thật sự là Đấng đang hiện diện và tác động trong chúng con.

Lạy Chúa, có nhiều người bên chúng con vẫn đang âm thầm đau khổ chỉ vì những suy nghĩ, lời nói và hành động thiếu yêu thương của chúng con. Xin giúp chúng con hiểu và thực thi điều răn yêu thương của Ngài.

Be the first to comment

Leave a Reply

Your email address will not be published.


*